sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

thay đổi... và từ những vòng tay



... SẮC MÀU ( Trần Tiến)
Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng Một màu xanh chấm thêm vàng cánh đồng hoang Một màu nâu nâu, một màu tím tím Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng Một màu xanh lam, chấm thêm màu chàm Thời chinh chiến đã qua rồi sắc màu tôi Một màu đen đen, một màu trắng trắng Chiều hoang vắng chiếc xe tang đi thật vội vàng Một đường cong cong, nối bao đường vòng Họa người dưng nhớ khuôn mặt bắt hình dong Rồi một đêm chơi vơi, làm sao vẽ bóng tối Làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình Một đêm nhớ nhớ ra mình đã ở đâu đây Một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa Một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình.

... một ngày nào đó, khi nỗi đau khổ dâng lên đến cùng cực, nó rúc vào vòng tay mẹ mà khóc, khóc đến ngập tràn... những dòng lệ chảy dài, dài mãi như một dòng sông.
một ngày nào đó, khi niềm hạnh phúc dâng lên đến đỉnh điểm, nó vẫn chạy vào vòng tay mẹ để chia sẻ cùng mẹ niềm hân hoan ấy...
rồi nó lớn dần, tự dưng cảm thấy vòng tay mẹ không đủ lớn để ôm lấy nó, nó thì mỗi ngày một lớn, vòng tay mẹ vẫn thế... vẫn chỉ vỏn vẹn một tâm hồn. Và rồi nó đi tìm những vòng tay khác, nó chạy theo chúng, và đau khổ, vật vã khi những vòng tay người đời bỏ nó mà đi, và đôi lúc hiếm hoi được một chút gì đó yêu thương, ấm áp từ những vòng tay ôm siết ấy.... và trong đêm, đôi lần nó về nhà, đóng sầm cửa phòng lại, thất bại hay hạnh phúc từ những vòng tay ấy.... những nụ cười và vết thương, lan dần cùng nhau, hòa quyện cùng nhau...
vết thương ẩn dưới những nụ cười, và đau khổ ôm lấy niềm vui, vật vã và lăn lộn....
nó biết thế, nhưng vẫn cứ chạy đi tìm... "để tìm ai không rõ tìm ai"
đêm... về nhà... mệt nhòai... buồn bã... mẹ hỏi.... im lặng
đêm... về nhà... mệt nhòai... hạnh phúc... mẹ hỏi... im lặng
dài và dài mãi những đêm như thế...
rồi một hôm mệt nhòai với những vết thương, đau khổ với những nụ cười, nó quay về nhà trong vô cảm... màn đêm cũng như ánh sáng, và nhận ra một điều rằng, nếu đi đến tận cùng của niềm vui sẽ tìm thấy được nỗi buồn, và đến tận cùng của đau khổ thì là hạnh phúc... "rồi một hôm bên đời mệt nhòai"... nó ngả lưng xuống nền gạch lạnh tanh, nghe cô đơn len lén bò dậy trong tim, tự dưng nó bảo với chính nó, cái mày chạy trốn gần 5 năm nay đang ngồi dậy, và trong suốt khỏang thời gian ấy, nó đã lấy bao nhiêu hòn đá đè lên mớ cỏ cô đơn không cho chúng bò dậy, đã mượn bao nhiêu vòng tay để ôm siết, đã mượn bao nhiêu nụ hôn để nồng nàn để cái gọi là cô đơn ấy dịu đi, vơi đi... vậy mà những đam mê, những xúc cảm ấy chỉ là vô vọng... chúng thất bại trước cô đơn, hệt như nó mệt nhòai, đuối sức trước những vết thương và nụ cười... nó dợm đứng dậy trong đêm, và quỵ xuống vì mệt và vô vọng, 5 năm là một khỏang thời gian dài , nó đã chạy, chay như một con vật đói tìm mồi, chỉ để thỏa mãn, và né tránh... hệt như một con linh cẩu tìm mồi, dù là thịt thối hay phải đánh cướp... và miếng thịt ấy giúp con linh cẩu tồn tại, và những vòng tay những môi hôn giúp nó sống và chống chọi vô vọng trước nỗi cô đơn...
Nó mang tâm trạng chẳng ai hiểu mình, một kẻ có những đam mê trái ngược nhau, và có những suy nghĩ già dặn... nó đi tìm những vòng tay_ của những người hiểu nó, thỏa mãn nó trong một chút đam mê nào đó. Và nó đã thất bại, chẳng ai đúng là của nhau, mỗi tình yêu đều là một hợp đồng, thỏa thuận và nhượng bộ lẫn nhau vì yêu, hay vì sợ sự trơ trọi, cô đơn ? Nó đã sợ, đã nhượng bộ, thậm chí níu kéo... nhưng được gì chứ ? những mơ ước cứ vùn vụt ném vào sọt rác, những kì vọng của cha mẹ, kế họach của bản thân ứ đọng và đóng rong rêu xanh mướt...
đêm hôm ấy, tự dưng nó ôm gối qua phòng mẹ, nằm cạnh mẹ, khóc với mẹ, và nói trong tiếng nấc nghẹn , mẹ ơi, con đã sai rồi.....
.... đêm hôm ấy nó ngủ ngon trong vòng tay của mẹ, bàn tay mẹ gãi nhènhẹ vào lưng hệt như cách người y tá chăm sóc một vết thương lâu ngày chưa lành... đêm ấy, là đêm đầu tiên nó cảm nhận được sự bình yên giữa đêm... bình yên đích thức đến chính nơi vòng tay nó từng cho rằng không đủ lớn để ôm ấp nó nữa, bình yên đến với một thằng con trai đang mọc râu nơi vòng nôi ngày xưa nó còn quấn tã oe oe...
và đêm hôm ấy qua đi, ngày mai mẹ lên Thành phố, xét nghiệm phổi và cúôi cùng là phát hiện bện UNG THƯ PHỔI....
tin dữ ấy về nhà, nó khóc nấc giữa đêm... bấy nhiêu bình yên tạm bợ ngày trước, nó viết thành những bài viết hay tuyệt... nó lần tìm lại, nhưng chúng chả giúp ích gì... mẹ vẫn bệnh, và lo toan vẫn là những lo toan... và chiều hôm ấy, nó chạy xe qua chùa Vĩnh Tràng, dẹp hết những kiêu mạn, dẹp hết những đau thương, nó quỳ xuống trước tượng Quan Âm trắng tinh tuyền bên một gốc cây già cỗi... nó không cầu xin điều gì cả, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, và khóc... bình yên đích thực đến với nó, vậy mà bình yên ấy đang bỏ ra đi......
và đêm ấy, đêm đầu tiên nó không thấy cô đơn len lỏi bò dậy, lòng nó chỉ có mẹ, chỉ có hối tiếc về những ngày dài ngụp lặng đi tìm , và thỏa mãn cái tôi... gia đình dạo ấy không là bến bờ để neo đậu, chỉ là một góc tạm ( mãi cho đến bây giờ, gia đình mới dần trở thành gia đình dù còn lại một vài vết trầy sướt, đau đau, buôn buốt)... nó lầm lũi sáng đi học, trưa chiều học thêm, tối về học bài vì gần thi Tốt nghiệp... tin tức mẹ nhắn về vẫn đều đặn, mỗi ngày ba điện thọai 3 lần...
nó qua chùa... không cầu xin, không van vái... chỉ ngắm nhìn và chiêm bái nụ cười đậu trên môi Quan Âm... nụ cười đậu trên khối thạch cao trắng, tự dưng hóa một khối vô tri thành có linh hồn... nụ cười ấy đến không phải vì đi tìm, đi lặn lội giữa chợ đời mà vì từ bi, và an trú nơi thực tại... nụ cười ấy như hút lấy nó, ngầm trong cái nhỏen miệng cười của Quan Âm hình như đang mách bảo với nó về một thứ hạnh phúc mới, bình yên mới, cái mà nó đã tìm sai lệch bấy lâu nay...
vì mẹ, vì yêu mẹ, nó lao đầu vào học, thu nhặt hết những kiến thức nó để rơi rớt trên đọan đường 5 năm dài đằng đẵng... vì mẹ, nó ngủ lúc 2h sáng, và thức dậy lúc 4h... mộtđêm chỉ vỏn vẹn 2tiếng để ngủ, nhưng nó thấy vẫn chưa đủ, mẹ vẫn bệnh, và mẹ cần hạnh phúc từ nó...
nó lao vào học, và nhận ra cái hạnh phúc khi giải một bài tóan khó, cái miên man khi viết một câu văn hay bằng cả trái tim, cái hương vị của một kiến thức anh văn đã hòan tòan chế ngự được nỗi cô đơn, và những vòng tay ngày xưa chỉ là tạm bợ, cái hạnh phúc nó đi tìm cho chính nó chỉ là hư ảo, mà đích thực lại là thứ hạnh phúc vì người khác mà hy sinh, là thứ hạnh phúc cho đi bằng cả tấm lòng, là thứ hạnh phúc an trú trong thực tại, tiếp xúc được với thực tại... và trên môi hãy nở một nụ cười miên mật...
nó không hiểu tại sao nó có thể thay đổi nhanh đến vậy, đổi số đt, xóa hết những kỉ niệm và dỉ vãng xưa... giờ chỉ còn nó với hiện tại, và mẹ...
ngày mẹ mổ, nó lên Tp, ngồi trước cửa phòng đợi chung với ba, ÚT, chị Bảy, dì Thủy... không hiểu tại sao nó cảm thấy hạnh phúc, trong đầu không mảy may lo lắng, nó ngồi yên lặng, trong lòng tự nói , mẹ có mặt trong từng tế bào của con, và con cũng như thế trong mẹ, mẹ ơi, mẹ hít thở và mỉm cười cùng con mẹ nha ! và tự dưng lúc ấy , nó thấy mẹ, thấy mẹ mỉm cười..... bình yên lắm....
cô y tá mặc bộ đồ phòng mổ xanh lá đậm, mở cửa bước ra, thông báo ca phẫu thuật thành công và gọi người nhà vào... nó được vào đầu tiên, khóat lên mình chiếc áo blue trắng dành cho người thăm bệnh, đi thật nhanh lại giường mẹ nằm... tất cả là màu trắng, xung quanh mẹ chằng chịt những dây nhợ, mẹ yếu lắm... nhưng thấy nó mẹ vẫn mỉm cười, nó nắm tay mẹ, và mỉm cười, hai mẹ con nhìn nhau thật lâu... và hình như nhịp thở cũng đều đều như nhau... bất giác nó khóc, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài, mẹ cười, Salad phải mạnh mẽ lên, mẹ khỏe mà....
nó chào mẹ và ra về vì chiều có tiết học... đường ra bến xe dài thăm thẳm... chuyến xe đò lăn bánh, nắng chiều oi ả, nhưgn cái lạnh tóat ở trong phòng hồi sức mẹ nằm vẫn ám ảnh lấy nó...
về đến nhà, nó ghi một dòng chữ rõ to... PHẢI THAY ĐỔI...
mẹ ơi, mẹ có biết nó yêu mẹ nhiều, nhiều lắm không ?
chính mẹ, đã mở cho nó một con đường đi tìm về bình yên và hạnh phúc thực sự... đã xoa dịu cho nó những vết thươgn gây ra do nụ cười cũng như nước mắt...
nó đậu vào đại học, ngày mẹ kết thúc đợt hóa trị dài đằng đẵng....mẹ bảo nó là niềm hạnh phúc của ba mẹ, của gia đình....
lên Tp, nửa tháng về một lần, và nó hạnh phúc khi nhìn mẹ mỗi ngày một khỏe hơn, yêu đời hơn, khi bên mẹ có gia đình, có tình yêu thương và khi trong mẹ có hạt giống của Đạo Phật. Chủ Nhật mẹ và Út vẫn đi nhà thờ như ngày xưa, mẹ vẫn nán lại mỗi cuối lễ để ngắm nhìn Chúa, chỉ ngắm nhìn chứ không cầu xin... vì mẹ nói, mẹ đã có quá nhiều rồi...
mẹ bắt đầu yêu thương và tha thứ, bao dung cho mọi việc, mọi người mẹ gặp... mẹ lo cho dì Dung ở Sa đéc, mẹ lo cho dì Ánh Mai ở Cần thơ, mẹ đt hỏi thăm những bệnh nhân nằm cùng phòng đợt mẹ phẫu thuật... mỗi lần về, mẹ và nó hay ngồi Tĩnh tâm cùng nhau... nó hay đợi mẹ nhắm mắt rồi nhìn mẹ thật lâu mới chịu nhắm mắt lại ngồi cho ngay ngắn... những lúc ấy nó hạnh phúc lắm, và cười thật bình an...
và những ngày ở Tp xa ba mẹ, xa gia đình, nó đã chọn cho bản thân nó một lẽ sống, một ước mơ, một mục tiêu phấn đấu để vươn đến... nó đã sống trọn hai tháng nay với một khối lượng công việc tự học dày đặc, nó quyết tâm làm thế nào để sau này, nó có đủ khả năng đem cả nhà đi đến những trại trẻ em người già khuyết tật để chia sẽ những khó khăn, lo toan vất vả ở đó... nó hiểu mẹ, mẹ không cần du lịch, không cần trang sức, mỹ phẩm, quần áo... mẹ chỉ cần con của mẹ_Salad sống tốt, và thay mẹ hòan thành mong ước của mẹ thôi... mong ước ấy là việc đem lại niềm vui, bình an cho mọi người...
lâu rồi, với khối lượng công việc đồ sộ ấy, nó ngủ khi đầu óc căng cứng, mệt nhòai, ngủ sau khi chợ đêm Bến Thành tắt đèn, dọn dẹp... nó quên mất những dòng chữ nguyện cầu mà ngày trước nó thường nhẩm đọc mỗi lần đi Nhà Thờ hay đi Chùa....
Nguyện cho hết thảy được bình an và hạnh phúc
Nguyện cho hết thảy tránh được những tai nạn và hiểm nguy
Nguyện cho hết thảy tránh được những đau khổ về tinh thần
Nguyện cho hết thảy tránh được những đau khổ về thể xác
Nguyện cho hết thảy luôn giữ gìn được hạnh phúc....
.............và nó biết, lời khấn nguyện ấy không phải là nhờ cậy một vị thần linh nào đó giúp sức, mà chỉ là khắc sâu vào tâm trí nó một trách nhiệm, một mơ ước...nó sẽ cố gắng thật nhiều.
Và nó cũng nhận ra rằng, những vòng tay ghì siết của một người trong lúc đam mê, xúc cảm không thể nào là vĩnh cửu, chỉ có những vòng tay của lòng nhân ái, những vòng tay của sẻ chia, cảm thông và xoa dịu từ nhiều thật nhiều người... đó mới chính là vòng tay mà nó đã đi tìm, đang đi tìm và sẽ đi tìm... Từ ngày lên Đại học, nhìn lại, nó thấy nó đã sống có trách nhiệm, cương quyết mà vẫn tình cảm hơn ngày trước, dịp Noel này về, nó sẽ mang quà đến cho những người cơ nhỡ ở Trung Tâm bảo trợ xã hội của Tỉnh Tiền Giang, đó là những món quà mà nó tích cóp được từ những buổi sáng nhịn ăn, không đi chơi, không mua quà vặt...
khi bạn bè của nó lên Tp, bị cuốn theo dòng xóay của thời trang
khi bạn bè của nó lên Tp, bị cuốn theo dòng xóay của tình yêu....
khi bạn bè của nó lên Tp, bị cuốn theo những lối sống phươngTây
khi bạn bè của nó lên Tp, bị cuốn theo tiền bạc, quán bar..
..... và chúng đánh rơi quê ở ngay bến xe miền Tây ngày đầu tiên lên Tp đi học...
nó lại khác, không gian se lạnh của Phần mềm Quang Trung mỗi sớm thứ 3 dường như mát mẻ và trong trẻo hẳn... mỗi bước đi của nó đều là một ước mơ để san sẻ và yêu thương... ngày nào ăn trưa thì sẽ nhịn ăn sáng, hôm nào ăn sáng sẽ nhịn tiền ăn trưa... và trong cái đói ấy, nó cảm thấy hạnh phúc... chẳng hiểu tại sao nữa, mà sao dạo này nó hay cười... cười vì hạnh phúc, hay cười vì tương lai đang mấp mé ở phía trước, tuy còn mờ ảo, nhưng đốm sáng ấy vẫn để cho nó đủ hy vọng, đủ niềm tin rằng nó đã chọn đúng đường....
Cuộc sống ạh, cuộc sống đã yêu nó bằng cách cho nó quá nhiều hạnh phúc...
hi vọng cọng cải bé tí xíu này sẽ làm được một việc làm nào đó thật ý nghĩa để đền đáp lại tình yêu mà cuộc sống đã ưu ái dành cho nó....
nó đã thôi bảo thủ mình trước những xúc cảm, tình yêu trai gái , mà bây giờ, nó nhìn tất cả bằng cả tấm lòng, nó ôm ấp và chuyển hóa tất cả trở thành một thứ yêu thương, không dành cho một người mà là cho nhiều thật nhiều người....những người cần yêu thương.
p/s : Hôm nay nó vừa đi thi bằng lái xe, và kết quả khả quan lắm, 15/15 ở lý thuyết và thực hành tốt... qua Tết này sẽ đem xe lên... có xe, mỗi thứ 7, chủ nhật, có lẽ nó sẽ dành trọn thời gian cho những trại trẻ mồ côi, những người già neo đơn... nó hiểu như thế nó sẽ không có thời gian cho việc học ở thư viện, dịch sách, từ vựng và luyện nghe... nhưng nó tin, bây giờ, ngay tại thời điểm này, ước mơ phải được thực hiện từ những bước đầu nhỏ nhất...
mẹ ơi, ba ơi, gia đình ơi... cảm ơn đã cho con một góc nhỏ để quay về, cảm ơn đã sinh ra con, nuôi dưỡng thể xác lẫn tấm lòng con...
cậu mợ ơi, cảm ơn đã cho con một mái nhà giữa phố lạ, một cái bếp giữa chợ đời, để trưa về con hâm lại đồ ăn, để tối lại, con được ngồi xem tv cùng cậu mợ....
cảm ơn tất cả... đất, nước, gió và lửa đã hòa quyện cùng nhau tạo thành một cọng cải Salad xanh tươi... để cọng cải ấy đang mơ ước làm nên những điều kì diệu.... cảm ơn và muôn vạn lần cảm ơn...

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

hello... hapi blogging... have a nice day! just visiting here....