sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

có đôi lần (someone) về giữa đêm và khóc


Có đôi lần em về giữa đêm và khóc… nước mắt lăn dài trên má, nhạt nhoà những phấn son của chợ đời mà em tô vẽ lên mặt… giữa đêm, em lại là chính em, gầy gò và khô đét lại như một que nhang trên bàn thờ đã cháy hết… trơtrọigiữa muôn trùng đồng loại, trên kia Phật cười, dưới chân bụi tro đã bám đầy.

Có đôi lần bà về giữa đêm và khóc… gành chè ế sau những cơn mưa chiều dầm dã… lưng bà cong xuống không vì gánh chè nặng mà là bầy con nặng trĩu trên vai. Thứ gánh nặng vừa mang chất vô hình lẫn hữu hình ấy đè bẹp bà từ thể xác đến tinh thần. Gánh chè nguội tanh, ngoài trời còn mưa rả rích, bầy con nằm chèo queo trên tấm phản giữa nhà… thi thoảng bụng chúng kêu lên ót ét vì trống rỗng… nước mưa bắt đầu mom mem tràn vào nhà… trong lòng, nước mắt của khổ cực cứ mom mem trào ra… bà đưa tay lên quệt dòng nước mắt sắp trào… mưa của trời và mưa của đời cứ lặng lẽ nuối đuôi nhau… tuôn dài, tuôn dài.

Có đôi lần nó tỉnh dậy giữa đêm và khóc… đêm tối mịt và nặng trĩu như tấm màn nhung che kín hết vạn vật… đêm không trăng, không sao để thôi không còn mơ ước. Sáng mai, nó phải vội tré mớ nhọ nồi lên mặt, lên tay chân, khắp cơ thể, trét luôn cho đứa nhỏ mà nó sẽ gọi là em… Sáng mai, sẽ có một thằng anh ẵm nhỏ em đứng giữa những đèn xanh đèn đỏ xin quà của khách bộ hành… có khi là bịch sữa uống nửa, có khi là cái bánh, là tiền bạc… những tờ tiền giấy nhàu nát vì tay trẻ, hay vì nỗi cơ cực đến sớm… đêm mai, bàn tay của kẻ “chủ chăn” lại vuốt phẳng chúng ra… phẳng đến vô hồn.

Có đôi lần người tỉnh dậy giữa đêm và khóc… những vũ điệu, nhảy nhót và nhạc rock inh ỏi vẫn thôi không thể xoá đi được nỗi đau nào đó đã đóng đinh, bén rễ vào tận nỗi lòng… gia đình thôi còn là bến bờ, nhà trường thôi là đồng loại.. chỉ còn bar, còn vữ trường, còn rượu là những hình người… hình người nhập nhoạng trong tiếng nhạc, hét và la vì vui hay vì nỗi đau cần lối thoát… nữa đêm người nhận ra một thây ma, hai thây ma, ba thây ma và hang triệu hang triệu thây ma trên những con đường khuya… và đêm mai, lại vẫn những cái thây ấy lết vào nơi có tiếng nhạc… rầp rình những hoang dại và niềm đau.

Có đôi lần sinh viên nghèo thức dậy giữa đêm và khóc… ngoài trời vẫn mưa dầm, những cơn mưa đến nhanh khiến cho hoa Tết nở sớm… vậy là chợ hoa xuân sẽ thôi bán được hàng… ba sẽ già thêm với những màu nắng đọng trên lưng, mẹ sẽ them những sợi nhăn nheo, mấy đứa em sẽ ít có cơ hội sờ đến chồng sách giáo khoa mới. Gỉang đường sẽ là quê nhà, và quê thật sẽ chỉ còn là ước mơ. Tết này sinh viên nghèo sẽ cắn hột dưa nơi xứ lạ… crắc crắc… tiếng hạt dưa vỡ hay nỗi nhớ cứ vỡ oà… trời ạh! xin đừng mưa.

Có đôi lần tình nhân thức dậy giữa đêm và khóc… chăn chiếu lạnh và hơi ấm không lảng vảng trong chăn mà chỉ còn trong kí ức… nuôi dưỡng những nhớ cùng nhung… nuôi dưỡng nhau đau khổ về kỉ niệm… cái giường tự dưng hoá thành rộng tênh, nỗi lòng cứ miên man cùng ân ái… tan vỡ một tình yêu… chăn chiếu giữa đêm đông lạnh hay lòng người đang lạnh… cái lạnh ở một nơi xa, lạnh ở giữa ngày nắng gặp nhau giả vờ là người dưng, cái lạnh không đến giữa đêm và đến vì ban ngày được đông lại.. thành một khối tuyết... lạnh căm căm.

Có đôi lần…

Có đôi lần…

Có đôi lần…

… và có hàng vạn lần, những con người trăn trở, trằn trọc thức giấc giữa đêm… và nước mắt cứ tan vào đêm, để sáng mai lại khoát lên mình những mặt nạ để chạy loạn giữa chợ đời ồn ã. Xin một lần nào đó giữa những mịt mù của gió bụi ban ngày, ai đó nhận ra rằng… ừh thì có lần… và ở giữa đêm…
…………………………………………………….
Có lần giữa đêm, người viết thức dậy và thôi không khóc… không khóc vì nhớ, không khóc vì thương… khóc vì nhớ mẹ vẫn cứ lặng lẽ dắt xe ra cổng, chạy đi ăn sáng mình ênh… khóc vì nhớ ngoại cứ lẫn thẫn hỏi :” Vân ơi, chừng nào thằng Tí về con ?”… khóc vì thương ba :” cứ còn lận đận giữa chợ đời vì thằng con”… biết rằng con trai khóc thì yếu đuối, nên thôi , quyết tâm không khóc nữa… chỉ cười. Và một mặt nạ mới lại đeo lên, đeo giữa đêm, khi mình ở lại với chính ta

Không có nhận xét nào: