sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

gửi những người bạn


vậy là đã xong một công việc mà mình hạnh phúc nhất khi được thực hiện , đó là làm những tấm thiệp và gửi chúng đến những người mình yêu thương... năm rồi là những người bà con, năm nay là những người bạn... những người bạn mình chưa một lần gặp mặt... tại sao ?
vì bây giờ đã lớn, đã xem đất lạ là nhà, vì vậy những người bạn phương xa, những người bạn " blog là ảo nhưng tình cảm là thật" thực sự trở thành nơi để mình gửi trọn tin yêu và hơi ấm trong mùa Noel này...
Đó là một người ở phương xa, nơi phố núi mùa này chắc lạnh lắm, hi vọng tấm thiệp Nhóc tặng cho Già làng sẽ làm lòng Gìa ấm lại, ấm thật sự! cả hai đều biết, đều hiểu rằng có đến với nhau cũng chẳng có kết quả gì... muôn đời vẫn cứ long đong, cứ như bèo nước gặp nhau, có gặp và cũng sẽ có tan... mà tan ra thì xa nhau... nghìn trùng. Đã có lần Nhóc khóc vì Gìa làng... khóc vì Già làng đầy rẫy những hàng rào, nhưng bây giờ Nhóc hiểu. Cảm ơn vì Già đã dựng những rào cản ấy lên, để Nhóc hiểu có một giới hạn nào đó... an tòan và tốt cho cả hai. hôm rồi Gìa nhắn tin bảo là :" sẽ luôn dõi theo Nhóc trong chừng mực có thể"... chỉ câu nói ấy thôi, Nhóc đã cảm thấy đủ để tim mình chiết ra chất liệu thương yêu và san sẽ yêu thương ấy vào bức thiệp... có lẽ món quà ấy không đẹp cho lắm, nhưng Nhóc tin nếu Gìa vẫn còn có Nhóc trong lòng, Gìa sẽ thích nó, và ngắm nó hệt như mình đang nhớ về nhau.
Đó là một cơn gió, vô tình quen nhau và gặp nhau trên blog... trong những cơn gió nhẹ nhàng và đầy tính cách ấy, tự dưng hai người bạn gặp nhau! một đứa là Nhóc, và đứa kia là Gió... Gió bình dị và dịu êm... bằng những lời nói Gió dành cho Nhóc, bằng những quan tâm và sẽ chia, bằng những tình cảm của hai người bạn dành cho nhau... Hà Nội mùa này lạnh lắm, Nhóc vẫn nhắc lại câu nói thường ngày :" Gió ơi, nhớ mặc áo ấm vào nhé, gió chuyển mùa sẽ làm Gió bệnh mất !" ... Nhóc thương những câu nói quan tâm mình gửi mess hay comment cho nhau như thế... mãi mãi là bạn tốt Gió nhé.
Đó là một cái blog tên rất đẹp và bí ẩn " Hồn bướm mơ tiên"... đó là một người chị cũng ở Hà Nội... mẹ Nhóc bảo con quen chi mà ở xa xôi thế ? Nhóc bảo :" Không mẹ ạh, ở xa nhưng tình cảm vẫn đến được mà !"... chị và Nhóc hiếm khi chat cùng nhau, cũng chưa tâm sự nhiều như những người bạn... nhưng chị cho Nhóc cảm giác bình an khi trò chuyện, hay mỗi lần ghé vào blog chị với câu chúc :" Chị ơi, bình an chị nha !"... vậy là đủ rồi...
và còn Thầy nữa... tự dưng con lại có tình cảm với Thầy, từ trước đến giờ con vẫn mong rằng sẽ có một ngôi chùa, nơi ấy có tiếng nhạc Gíang sinh vang lên giữa đêm Đông giá lạnh... vang lên để chia sẽ, và chung vui bằng một tấm lòng đơn sơ giản dị nhất ! có lần con được nghe trong một ngôi chùa ccũng có tiếng nhạc Giáng sinh, và người ta giảng về Chúa, nhưng giảng để rồi vẫn hằn lên những phân biệt tôn giáo, giảng rồi vẫn còn trong lòng người một chút xíu gì đó mình là cao nhất, là tối thượng... con vẫn ngại nói về những điều đó, nhưng con vẫn mong mang đến Thầy và ngôi chùa ở tít tận tỉnh Hải Dương kia, một hơi ấm... một tiếng nhạc... một cành thông mùa Noel...
và cuối cùng là một người anh... ( và người anh này, Nhóc không biết viết như thế nào nữa, àh, sẽ có một entry viết riêng về người anh đặc biệt này )
... vẫn mong, mùa Noel này, và tất cả những người bạn Nhóc chưa có dịp liên lạc để gửi quà, đều hưởng được những niềm vui như Nhóc đang có... vì "hạnh phúc là sẽ chia"... mãi mãi mang rau đến mọi người, mỗi bó rau là một bó bình yên...
còn vài dòng cuối của entry, viết về một chốn xa xăm... nơi ấy, mùa Noel này, không còn thói quen gửi thiệp cho nhau, không cò những tình cảm và sẽ chia... nhưng sâu trong tim của Nhóc, vẫn mong, nơi ấy BÌNH YÊN...

Không có nhận xét nào: