sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

về trong đêm...


6h30
chuyến xe buýt 144 cuối cùng lăn bánh trên những con phố chật ních người và người… trên xe vắng vẻ, tôi mệt nhòai thả mình trên băng ghế. Cả ngày dài vật lộn với bài thuyết trình, bây giờ, tôi chỉ nghe tim mình rạo rực… vậy là sắp được về gặp mẹ, sắp gặp lại bà ngọai, gặp được gia đình rồi…. Xe buýt vắng tanh, chỉ vỏn vẹn 3 người khách… tôi, một cô gái có tật đang lui cui với mớ chai lọ nhặt được sau một ngài dài mưu sinh, một cô gái với chiếc áo lạnh dày cộm, gục đầu trên thành ghế. Người sóat vé cặm cụi ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ trên tay… ngòai kia , cách tôi một lớp cửa kính thôi, thế giới bắt đầu lay động…
tôi rời Sài Gòn vào một buổi chiều u ám, những cơn mưa đến rồi đi miên man và buồn tẻ. bạn tôi hay bảo : Mày ngu nhất trên đời, sao không về vào thứ 5 mà lại chọn ngay cuối tuần, khi thiên hạ họ đi chơi… ngu bỏ mẹ !” tôi cười, tao đi tìm cái bình yên của tao.
………..
6h45
khỏang 6h45 gì đó, xe đỗ lại ở một trạm trên đường.
Người phụ nữ bệ vệ cùng ba đứa con nhỏ bước lên xe, tiếng trẻ con cười giỡn phá tan đi cái không khi u ám của chuyến xe cuối ngày. Đứa nhỏ mở cửa, thò đầu định chui ra ngòai, người lơ xe bảo : mày chui ra đó là khổ bả chứ không khó tao đâu!
Bà mẹ la lên chì chiết … thằng nhỏ rụt đầu vào ngồi khóc tỉnh bơ. Hai đứa nhỏ hơn, thi nhau la chóang : anh Hai khóc nhè, lêu lêu !. Thằng anh nói trong tiếng mếu: Tao úynh tụi bây đó! Bà mẹ la tiếp : Cái lũ quỷ này !
Tôi nhìn qua thấy cô gái với mớ hành ve chai đáng thương lắm… giọng nói ngọng ngiụ, thân người nhỏ thó… tôi lân la bắt chuyện, định tặng cô ít tiền xem như là có duyên gặp ở cuối ngày… cô chẳng trả lời, quay mặt ra kiếng xe, tay nắm chặt túi tiền… ở đời mà, đôi khi mình cố thân thiện với người khác, để rồi họ cho rằng mình là kẻ xấu… chẳng trách ai cả, chỉ trách đời sao đen trắng, lọc lừa làm chi ?
………..
7h
cả xe xuống hết
chỉ còn tôi, một thanh niên áo tím , tóc dài che cả nửa mặt bước lên ngồi gục ở băng sau xe… không khí lại nặng, nặng như chì… hệt như một chuyến xe ma. Tôi ngồi lôi cái máy dt hiệu Nokia cũ rich ra chơi trò snake II, thấy chuyện đời hệt như trò chơi ấy… chạy thật nhanh đến một mục tiêu, bất chấp thủ đọan rồi khi sơ sẩy, chính mình lại giết ta… bác tài xế mở radio, một tràng dài lẹt xẹt , lẹt xẹt… ngay chương trình ca nhạc theo yêu cầu, ai đó hát lên “ lọc lừa chi nay còn được gì ? còn lại em đã lỡ xuân thì”.
Ba điện thọai hỏi đến đâu rồi ? lên xe đò chưa ?
Vẫn cái lo lắng ấy, giống như mình còn là một đứa trẻ… trả lời nhắc gừng rồi tắt máy, mởi lại games… con rắn vẫn đuổi theo mồi và đôi khi lại táp phải đuôi…
ở đời, người ta vẫn dạy, phải biết táp mồi và né đuôi …
…………
7h30
cả bến xe tấp nập với những chuyến đi về… nhưng xe bến xe hết nhẵn… bấm bụng mua vé xe Mai Linh…. Chuyến xe dài ra bất tận có lẽ vì lòng tôi mong được gặp mẹ, gặp gia đình nhiều lắm…
người tài xế phát cho mỗi hành khách một chai nước, miếng khăn giấy ướt… chai nước được nốc vội vào bụng, nước vẫn thôi không giập được cái ngẹn của cuối ngày, cái nôn nóng của nhớ thương…
chưa chi đã ngủ khò…. Mệt mỏi
tỉnh dậy đã ở Tân Hiệp…. chạy ngang qua một nơi kỉ niệm, chợt thấy lòng mình dửng dưng. Ừ thì lòng tỉnh ráo, khô queo nhưng sao vẫn cứ nhớ, nhớ một cái gì đó vẫn cứ gọi là xa xăm… hai bàn tay đan vào nhau làm loa, nói vọng lên bác tài:” bác ơi tới ngã ba Trung Lương cho con xuống !”
…………….
9h30
xuống ngã ba ấy, thấy cảnh vật quen thuộc dần. ông lão lái xe ôm có gương mặt ép ra nước mắt chạy đến mời chào… hỏi giá…30000… trả giá…20000… lên xe…. Chú ơi chạy chậm chậm…
giữa đường lục lọi túi quần, tìm được thêm đồng 5000.
Về đến nhà lúc 9h47
……………
9h47
trả ông lão 25000…. Mặt ông thóang nụ cười
thấy Út đang lui cui bán buôn… chạy vào shop nói với Út về cái shop mới mở gần nhà… không đáng lo
chạy ra sau nhà ôm Ngọai, hôn hôn hít hít… yêu thương và nhung nhớ
bầy chó đánh hơi chủ đi xa về, chạy ùa vào rên rỉ… ôm chúng mà nựng nịu
ăn cơm…. Trộn cơm chó… tắm…
từng giọt nước vỡ tan khi va vào thịt da cứng ngắt vì cả ngày mệt lả với những chuyến đi… vuốt mặt trong làn nước mát, giật mình nhìn lại… vẫn là thằng điên của ngày nào…
…………..
12h30
ngồi gõ lộp cộp, đung đưa bàn tay khô khốc trên phím máy tính.
Đọc blog
Nghe nhạc
Xả… một thóang… tắt….
Ngồi lại viết blog…
Thấy đêm dài như vô tận…
Nửa tháng nay mới về lại nơi này…
Bàn học dày cộm một lớp buị… mới đây ngày nào vẫn còn láng lẩy, sạch bóng vì những giờ khắc học luyện thi
Rap giường đổi màu vì nắng chiếu bạt mạu cũ kĩ
Tấm mền đầy những bụi…
Hồ cá, cá chết sạch vì thiếu thức ăn, nước mốc meo…
…. Vì trước khi đi khóa cửa phòng kĩ lắm…. chẳng ai vào được
đống đồ dơ dưới sàn đầy đống cả lên… chúng là quá khứ của nửa tháng trước… của chuyến về lại lần trước….
vậy là ngày mai được ở nhà… ở nơi cái thành phố bé tí tẹo này…bình yên không tìm ở đền chùa, ở nhà thờ… mà chỉ tìm được ở ngay đây, nơi căn phòng bụi bám, nơi cái nệm với tấm rap bạc phết… thế mà vui… uống ực ly café đen sữa… đêm nay là đêm tôi bình yên… vì tôi ngủ sau khi đèn hàng quán tắt hẳn…ngòai kia chỉ còn lại những cây củi khô, tự đốt mình mà sống qua ngày… mặc cả, kèo nài, hét chửi, đùa giỡn, true chọc, réo gọi… màn đêm vẫn là màu đen.

Không có nhận xét nào: