sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

miên man


Nhỏ em điện thọai báo với thằng anh :” Anh Tí, bài Tản mạn về khói của anh được đăng báo áo trắng, tên anh khá nổi tiếng rồi nha !” thằng anh hét lên vui sướng với nhỏ em qua dt :” Thật không Vy ? đừng có dụ dỗ anh nha ! để anh báo về cho cô mừng !”
“ Thật mà ! Thật, em còn biết trong đó anh nhắc đến em, con Ếch, và mẹ nữa !”
“ừh, thank em thật nhé, hôm nào anh qua bên Thủ Đức chở em đi ăn kem, giờ anh dt về nói với cô”
+++++++++++++++++++++
“ mẹ ơi, mẹ mua báo Áo trắng đi, có bài con trên ấy”
“ chị Bảy dt báo mẹ biết rồi con ạh, con trai mẹ bắt đầu được nhiều người biết đến rồi”
“ con làm thế là để mẹ vui, tên con cũng đâu có thực đâu mẹ”
“ ( mẹ cười ) … con mẹ bắt đầu trưởng thành rồi”
********************************************
Trời Sài gòn dạo này mưa mãi… những giọt mưa lóng lánh rơi trên những dòng ngừơi tấp nập, ngược xuôi. Nó thích ngắm phố xá dưới những cơn mưa, bình dị và thân yêu… Mưa buông mình rơi từ trên tít tận trời cao để trở về đất mẹ, hay phải chăng những đám mây bồng bềnh trôi trên cao xanh kia không giữ nỗi những giọt nước bé tí trong suốt ?
Nó ngắm mưa rơi không vì mưa đem đến cho nó một triết lý sống, một bài học về Đạo v.v.v nó chỉ cảm thấy bình yên trước những giọt mưa… bình yên nơi đất khách nó được một mái nhà để khô ráo ngắm phố sá ướt đẫm mưa
Bình yên khi giữa những bộn bề cuộc sống, đi có nơi đến, và về có nơi nằm… chỉ thế thôi
Bình yên khi mỗi đêm ba nó điện thọai hỏi han đủ thứ
Bình yên khi biết dưới quên mẹ vẫn tinh tấn từng ngày
Bình yên để giữa những lo toan bộn bề, mình có chốn để đi về…
Dạo lại khu vườn cũ, đọc những bài văn ngày trước mình viết… hay thì hay thật, sâu sắc thì sâu sắc thật nhưng sao không tìm được bình yên như những giây phút này… tối đợi khi mọi người ngủ thật say, lồm cồm bò dậy, bắt chân ngồi tĩnh tâm.
ở đây hiếm khi mình ngủ sau khi đèn phố tắt hết… chỉ là mình ngủ trước khi những ánh đèn ấy , ngòai kia những dòng người cứ thế trôi đi trên những con nước của vui buồn, giận ghét, say mê, uất hận, yêu thương..v.v.v…
Nơi những con nước ấy, những ngu si và thông minh không khác nhau, vì cả hai đều được khóat lên mình màu áo của giàu sang
Nơi ấy, người ta đổ đi khắp các ngả đường, người thì đi tăng ca
Kẻ thì đi vũ trường
Người vào thăm người thân ở bệnh viện
Người tất bật lo đám cưới
Kẻ lau vội nước mắt cặm cụi lo tang gia

những dòng người … “đi về đâu hỡi em khi trong lòng không chút nắng “

Không có nhận xét nào: