sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

life of nhoc salad


vậy là Salad đã bắt đầu quen dần với cuộc sống mới giữa phộ thị ồn ào và nhộn nhịp... đã quen dần với cái nhìn đứng từ ban công lầu bốn của một chung cư giữa phố mà thả ánh nhìn mênh mông trên những ngọn cây, và thấp thóang bên dưới là xe cộ, là người, là cuộc đời.
vậy là Salad đã chọn được cho mình một lẽ sống mới là MỖI NGÀY TRÔI QUA, SALAD SẼ MANG ĐẾN CHO MỌI NGƯỜI XUNG QUANH MỘT NIỀM VUI NHỎ... niềm vui ấy nhỏ bé lắm, có khi chỉ là một câu chuyện hài,có khi chỉ là một ánh nhìn trìu mến hay thậm chí là một nụ cười... Hôm rồi về quê, Salad có dịp hiểu ra một điều rằng, khi mình đặt hết tấm lòng mình vào một công việc nào đó, và cố gắng làm nó với tất cả niềm yêu thương... khi ấy mình sẽ hạnh phúc nhiều lắm ! nhất là lúc làm thiệp, keo dán sắt dính đầy tay nhưng miệng vẫn cười, về vỏn vẹn được có ngày thứ bảy là trọn vẹn thế mà dành cả ngày nhốt mình trong phòng để làm nên những bức thiệp ấy... mẹ bảo sao con học căng thẳng gần nửa tháng trời, sao về không nghĩ ngơi lại tìm việc mà làm ? Salad cười với mẹ, và nói mẹ hiểu rằng, Salad đang nghỉ ngơi thật sự... nghỉ ngơi trong yêu thương.
Có lẽ những bức thiệp ấy không đẹp, không sắc sảo như những tấm thiệp mọi người thường tặng nhau mỗi dịp Noel, nhưng từng đường chỉ, từng vật liệu Salad đều "ướp" vào đó một tình thương và niềm mong mỏi rằng mùa Noel này, mọi người sẽ ấm lại, sẽ hạnh phúc, sẽ cười thật tươi vì biết rằng có thêm một người bạn mới...
Nó tự chọn cho mình một cái tên blog, đầu tiên là BOYINLOVE, có lẽ mọi người cũng đã quen với tên này, đứa con trai đang yêu... nhưng yêu ai ? yêu gia đình, yêu chính nó và yêu bạn bè... love không chỉ dùng để chỉ những đôi tình nhân, mà love sinh ra để cho tất cả những ai trao và nhận lại tình yêu... đó chính là ý nghĩ thực của LOVE... và sau là nhóc salad... mọi người hay bảo sao nhóc chọn chi cái họ nhà rau ấy thế ? Nhưng mọi người ạh, salad là một lọai rau phổ biến, từ món chấm kho quẹt salad vẫn có thể được bày lên đĩa ngon lành, và đến cả trong những bữa ăn bạc triệu trong những nhà hàng sang trọng vẫn không thể thiếu bóng dáng của cọng cải salad ... đó là ước muốn của nó khi chọn tên gọi là SALAD...
Salad có thể đến với những người nghèo khổ, cơ nhỡ, họan nạn... và cũng có thể đến với những tầm lớp thượng lưu... Salad có thể nói chuyện với một kẻ vô thần, cũng có thể nói chuyện với một người mộ đạo.. thậm chí là người mê tín... Salad có thể là bạn của kẻ xấu, nhưng cũng là người thân của kẻ tốt... đó là sự hóa thân của Salad, hóa thân không có nghĩa là phép màu mà là có sự đồng cảm và chia sẽ, người hóa thân sẽ sống một cách có trí tuệ trong những tâm sự của người cần được giúp đỡ. Bạn ạh, rau cải chỉ là lòai thực vật tầm thường, nhưng mỗi lòai rau đều mang trong mình một bài học, một lẽ sống mà cả đời có lẽ bạn chưa hiểu hết ! Nó đã từng bị hút hồn bởi vẻ xanh tươi của những luống cải trong một lần được về thăm quê... màu xanh non ấy tràn đầy sức sống, lòng tin và mơ ước... màu xanh ấy vươn lên không phải trong nhung lụa, vàng bạc mà vươn lên từ đất, bình dị và chất phác... màu xanh non của đám cải ấy, nhắc Salad về cuộc sống : chân lý luôn bắt nguồn từ những điều bình dị, giản đơn nhất. Hình ảnh của mợ Năm còng lưng mà vẫn gánh nước tưới ruộng cải, nhắc Salad về sự kiên trì : chỉ có lòng kiên nhẫn, bền chí mới sản sinh ra được sự thành công.
có đôi lần, giữa khí trời khẽ lạnh của một sớm mùa đông, Salad dạo bước trên những con đường trong công viên phần mềm... tự dưng Salad yêu cuộc sống này nhiều lắm... cuộc sống đã mang đến cho Salad những phép màu.......
Điều đầu tiên là ba... người đàn ông vĩ đại nhất của Salad. Ba không là ông này ông nọ, ba không nổi trội giữa xã hội, nhưng trong lòng Salad, ba là còn hơn cả một món quà mà cuộc sống ban tặng cho Salad... mà chính là một đặc ân. Cách ba lo lắng điện thọai mỗi lần Salad về quê ..." con tới chưa ?" , " Tới đâu rồi con ?"... cách ba lui cui trong đêm may cho Salad mái tóc xanh dương để sáng mai diễn kịch... và nhiều nhiều nữa những đêm ba đã vì con mà "lui cui" mà lo lắng...
và kế đó là mẹ... người phụ nữ vĩ đại nhất của Salad. mẹ chỉ là một người nội trợ, bình dị và giản đơn... có đôi lần nằm cạnh mẹ, nắm bàn tay chai sần của mẹ và hỏi : mẹ ơi, sao mẹ không đi làm móng ? không sơn móng tay ? .... "mẹ không cần như thế". Mẹ không chỉ là người cho Salad ra đời, không chỉ là người nuôi nấng, dạy bảo mà còn là một người bạn... mỗi lần về quê, đêm nào hai mẹ con cũng đi bộ trên sân thượng, Salad tâm sự, kể chuyện cho mẹ nghe về việc học, mẹ không khuyên Salad sau này sẽ thành giám đốc, thành vĩ nhân, mẹ chỉ bảo Salad bắt đầu từ việc mang lại những hạnh phúc nhỏ cho mọi người....
và sau nữa là gia đình, chính gia đình, nơi có ba và mẹ đã giúp con được ngày nay, giúp con có thể viết được trơn tru những điều con nghĩ, giúp con có những suy nghĩ sâu sắc hơn những người bạn cùng tuổi, giúp con hiểu bài học của luống rau, giúp con đến với Đạo, giúp con hiểu rằng con sinh ra không phải để có mặt trên đời mà vì trách nhiệm của con với cuộc sống này... bạn hỏi đối với mày cái gì là quan trọng nhất, Salad sẽ trả lời là "gia đình"... nơi ấy có ba mẹ và con... có những đêm cả nhà ngồi uống cafê ở quán Bảo tàng, có những sáng ở quán Hủ tíu phường 5, có những trưa ở Kim Ngân... những giây phút bên nhau chỉ ở hàng quán, nhưng những nơi ấy ba nói con nghe về thuyết Duyên Khởi, về Trí Bát Nhã... nơi mẹ dạy con về Tình yêu, để con hiểu Từ Thiện không phải là việc để đánh bóng tên tuổi, thấy việc ấy là hơn người mà là việc làm theo con tim mình mách bảo... Từ là Từ Bi, Thiện là Thiện Tâm... lòng từ bi phát xuất từ một tâm hồn thánh thiện...mẹ dạy con từng dáng đi, điệu bộ cử chỉ, ăn nói...ba mẹ dạy con LÀM NGƯỜI từ những hàng quán khi gia đình mình có dịp ngồi lại cùng nhau... nghe có vẻ buồn cười, nhưng vì tánh của mỗi người ai cũng giống nhau cả, ba mẹ và Salad đều thích ngồi quán, còn về nhà thì ba trồng cây, tỉa cành, mẹ nấu cơm, Salad vào phòng onl. Dạo này Salad lên Tp học, mãi đến nữa tháng gia đình mới có dịp ngồi lại cùng nhau... những giây phút ấy là những khỏanh khắc hạnh phúc nhất của Salad.
Cuộc sống còn gửi đến Salad gia đình Cậu mợ nữa ! cậu mợ có vẻ xa cách trong cách ăn nói v.v.v nhưng Salad hiểu , cậu mợ thương cháu nhiều lắm! cảm ơn Mợ đã lui cui xếp lại giúp Salad đống đồ trong tủ, cảm ơn Cậu đã nhắn tin cho con, mua giúp con bộ hồ sơ thi lái xe,v.v.v lần đầu tiên trong đời , Salad phải đi xa nhà, xa ba mẹ lâu đến thế... nhưng nơi gia đình mới này, Salad đã quen dần, đã bắt đầu bén những sợi rễ đầu tiên của tình thân, yêu thương và tin tưởng... và cũng là lần đầu tiên Salad hiểu rằng còn có những người cậu, người mợ nhận cháu ở đi học đại học, lại lo lắng cho cháu mình nhiều đến vậy....
và còn gia đình ở Gò công nữa, chị Bảy và Vy lớn, Vy nhỏ... nơi đây là góc bình yên của Salad mỗi dịp hè về... theo thói quen thì năm nào hè đến, Salad cũng dành trọn nữa tháng ở Gò công... để chơi với hai nhỏ em, chị Bảy và bà... sáng vươn vai trên tấm phảng rộng trước nhà, chạy ra sau bếp đánh răng súc miệng rồi chở Vy lớn ra chợ mua đồ ăn, xong về phụ Bảy tắm heo, ra ruộng, rồi lên nhà thờ rước Ếch đi học giáo lý về... tối thì nằm coi phim, hay đi bắt ếch, bắt mù tọt. Không khí trong lành, và nhịp sống bình yên, nơi mà bữa ăn sáng không quá 10.000, nơi mà đềm vẫn còn có đom đóm lập lòe, nơi mà mùa đốt đồng vẫn còn ướp đẫm hương khói... và là nơi bình yên, để mỗi sáng chim hót vang, để mỗi dịp hè, có thằng nhóc quẩy balô về đó... im bặt nữa tháng trời với những máy tính, blog, internet v.v.v
và còn nhiều nhiều lắm những đặc ân khác mà cuộc sống đã ban tặng cho Salad... nếu bây giờ có một chiếc cân để đong hạnh phúc, có lẽ hạnh phúc của Salad sẽ là 10000 tấn nhỉ ?

Không có nhận xét nào: