sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

chim lẻ bạn


viết thay lời một con chim cu trống...
ừm, vậy là em đã đi rồi , đi thật xa ... ngày hôm ấy, khi ông chủ vừa mở cửa lồng, em đã vụt bay ra như một phản xạ, một niềm khao khát ... em à , mình đã giữ nhau đủ rồi ...
ngày hôm nay , sao tiếng gù krúc...cu ...cu...krúc...cu...cu của anh nghe xa xăm đến thế, chắc vì thiếu những âm thanh nhỏ nhẹ và hờn dỗi của em ước.. ước.. ước .... có bao giờ tiếng chim cu gù lại cô đơn và quạnh quẽ đến thế này không em ???
Chiều hôm ấy, khi em bay đi , anh đã gọi em, gọi rất nhiều em ạ... mình đã sống cùng nhau, đôi cánh em vẫn chưa đủ sức bay thoát khỏi móng vuốt của con mèo nhà bên cạnh, hay em sẽ mỏi cánh dừng lại ở một cành cây nào đó , vì đã bị giam cầm lâu rồi, đôi cánh thiên thần ấy vẫn chưa quen với một khung trời mới, em có tránh được những viên đạn đồng của bọn trẻ đi săn .... em đã đi thật rồi sao , tiếng kêu của anh sao nghe hoang vắng đến thế, trời chiều đã buông xuống rồi , anh vẫn cứ cố kêu, em ạ... anh ngước mắt ra ngoài những mắt lưới nhỏ, anh nhìn vào tàn cây mận đối diện, anh chờ đợi nơi tàn xanh ấy, sẽ có một đốm trắng, dù đó không phải là em đi chăng nữa, nó cũng đủ làm cho anh , đêm nay ngủ thiếp đi trong bình an và vui sướng khi biết em trở về ....
Vậy mà không vợ yêu ạ, chỉ có bóng tối, anh thấy tiếng kêu mình bị mắc lại trên những cành cây , rồi nghẹn ngào tan biến vào màn đêm ... anh kêu lên lớn lắm , như bảo với ông mặt trời rằng, ông ơi đừng đi mất, khi ông đi, tôi sẽ chẳng thấy đường để kêu, và vợ tôi sẽ chẳng biết đường về ....
Nhưng sao ông ấy tàn nhẫn lắm, cứ quay lưng mà bỏ đi , mặc cho anh kêu nài, van xin ... rồi đêm xuống thật, anh tự nhủ lòng mình sẽ kêu suốt đêm, cho em ở nơi nào đó có lẽ sẽ nghe được anh, đêm nay em sẽ bớt đi nỗi sợ lần đầu tiên giữa một vùng trời to lớn lắm...
đêm ấy, anh mơ, anh thấy anh gù rất nhiều, anh gù lên liên tục em ạ, và em về thật, bóng em bay thấp thoáng nơi những đám mây xa ...
Khi anh giật mình tỉnh giấc, trời đã sáng rồi, đêm qua trời có lẽ mưa, anh thấy đất xung quanh lồng thật ẩm ướt, và anh cảm thấy mình lạnh, anh nhìn về chiếc tổ của hai chúng ta, nơi ấy vẫn còn đó quả trứng tròn , niềm mơ ước của đôi ta cơ mà ....
Dẫu có biết rằng em yêu tự do, em yêu bầu trời nơi đôi cánh em sải rộng, những để đổi lấy tự do, em bất chấp mọi thứ, bất chấp một mái ấm nhỏ nhoi hay sao ? em à , anh không trách em, chỉ biết lặng lẽ ăn một vài hạt thóc ... Trời ạ, sao hôm nay thóc cứng thế, khô thế, cổ họng anh ran rát... anh vội bay đến bên chậu nước trong veo , rồi kỉ niệm chợt ùa về : ngày nào đó, em và anh cùng nhau uống nước, chúng ta nhìn bóng nhau dưới làn nước ấy ... sao giờ đây bên anh chỉ là một khoảng trống... vô hồn....
Chỉ trong chiếc lồng vỏn vẹn này thôi em ạ... anh chỉ muốn hai ta bên nhau, chỉ nơi không gian tù túng này chúng ta yêu nhau ... chỉ vỏn vẹn thế thôi ... anh chỉ dám mơ rằng tiếng kêu của anh, những câu nói ngày nào anh trao cho em : em đẹp lắm, em xinh lắm vợ yêu của anh... và em đáp lại rằng : anh xạo quá đi , ai mà tin anh ... em hay làm nũng ...
Chẳng biết em còn nhớ những hạt thóc anh trao tặng em ngay ngày em cho ra đời giấc mơ của hai đứa mình... chỉ còn vỏn vẹn vài ngày thôi, với hơi ấm của em, giấc mơ của chúng mình sẽ thành hiện thực, giống như bài hát nào đó của loài người :” anh mơ về căn nhà , và lũ trẻ” ... em yêu à ...
Bữa nay, anh nghe bà chủ bảo với ông chủ rằng thôi thì cứ mua cho nó con chim mái khác, cho nó đỡ buồn .... và anh nhắm mắt lại, anh nghĩ về chiếc tổ cả đôi ta, sẽ không còn dáng hình em , mà là một bộ lông khác, một chiếc mỏ xinh xinh khác ... em à, anh đã bay khắp lồng, đập cánh loạng xạ ... anh sợ, mình có lỗi với em ...
Ngày hôm nay, trời nóng lắm, anh vẫn cứ cố kêu , kêu thật nhiều....anh nghĩ về em... anh sợ nếu anh không kêu, em sẽ lạc đường mất thôi ... đã 3 ngày rồi kể từ ngày em bay đi.... vài hạt thóc, một ngụm nước , vậy mà anh đã sống, và đủ sức để cất lên tiếng krúc...cu...cu ... anh sợ em sẽ lạc đường....
Chẳng có ai cấm mình nuôi hy vọng, và anh hy vọng về điều ấy, anh đã kêu rất nhiều, đôi lúc anh thấy mình khản cả cổ, định bay đến chổ đựng nước, nhưng lại thôi , anh sợ trong khoảng thời gian ấy , không nghe tiếng của anh, em sẽ lạc đường, sẽ rơi vào sợ hãi mất ... anh cứ đứng đấy mà kêu .... vừa kêu , anh vừa nhìn về phía tàn cây mận, anh tìm một đôi cánh trắng phau em à... những hoa nắng cứ lấp ló sau những tán cây , làm anh chói mắt và đôi lúc anh nghĩ em về thật... anh mừng vui , anh đập cánh liên hồi , anh chạy đến bên niềm mơ ước tròn trĩn của đôi ta,anh bảo nó :” Con ngoan ráng sức nhé, mẹ về sẽ cho con hơi ấm ...!” , anh vẫn còn nhớ em thích ăn những hạt thóc do chính anh mớm cho em ... anh đã vội ngậm lấy một hạt thóc, rồi bay đến sát cửa chuồng, đặt hạt thóc xuống đất, cất tiếng gọi :” em ơi hãy đến đây ăn em nhé !” , chỉ có tiếng lá xào xạt đáp lời anh ...
Anh ngậm lấy hạt thóc ấy, bay bám vào trong những mắt lưới, anh nhìn về phía tàn mận ... nơi đó có những chiếc lá xanh thẫm, và những hoa nắng cứ chập chờn...anh sững người, hạt thóc bỗng rơi xuống, mất tăm ...
Anh vẫn cứ kêu, vẫn chẳng thèm ăn uống, anh sợ khi anh dừng lại, em sẽ đi lạc, bầu trời tự do kia cao quá, xa quá, mơ hồ quá, em có chắc mình được hạnh phúc hay không khi em biết về nó chỉ qua những mắt lưới nhỏ nhoi ??? em à, anh vẫn kêu ...
Và rồi em biết không, anh không giữ nỗi đôi mắt mình nữa, sao nó cứ nhắm tít lại, anh cố gắng lắm, cố gắng để mở ra mà trông em về cùng anh .... nhưng sao nó cứ đi ngược lại ý anh ... thôi thì mình sẽ vừa nhắm mắt vừa kêu vậy .... anh nhớ em nhiều lắm, nàng tiên áo trắng của anh...
Và rồi em ạ, lần đầu tiên anh nhận ra đôi chân cứng cáp của anh không giữ nỗi anh trên cành cây nữa, anh hé mắt nhìn, anh thấy anh đang rơi, đôi cánh không đủ sức bọc gió , và đập liên hồi để nâng anh lên nữa ... anh nghe mình rơi phịch xuống đất như một trái mận chín rơi từ trên cành... nhưng em biết đấy, anh vẫn cứ kêu , kêu để em về cùng anh ....
Anh nhìn về giấc mơ tròn của hai đứa mình, anh thấy màu trắng dần chuyển sang màu vàng.... và anh thấy anh không làm chủ được đôi mắt mình nữa .... anh thấy miệng mình có vị gì đó mằn mặn...
Chợt như một sức mạnh, anh nhớ đến em , anh phải đứng dậy để kêu , để dẫn đường cho em... anh vùng dậy, mở to mắt, cố thu hết sức mình để đến được ngay cửa chuồng... anh thấy những tàn lá xanh, anh thấy những hoa nắng ... à mà không em đang về đấy chứ .... anh gọi em, gọi thật lớn...
..... sáng hôm nay khi vô tình ra vườn nhà, đi ngang qua chuồng chim cu, tôi thấy nó, một con chim trắng phau, nằm sát ngay cạnh cửa chuồng, nơi khoé mỏ có một dòng máu chảy ra, và đôi mắt đỏ au cứ mở to, trong đôi măt ấy, hình như còn lấp lánh những hoa nắng ....

Không có nhận xét nào: