sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

write for dark woman


Chị ạh!
Đã lâu rồi từ ngày đầu tiên gặp nhau, trong những giấc ngủ vùi giữa đêm hoang địa, giờ chị lại đến với tôi, vẫn như ngày nào… chạy đi sồng sộc và cuồng dại hét la.
Gần 4 năm về trước, ngày đầu tiên tôi gặp chị, vẫn hình ảnh ấy, vẫn tiếng la ấy, vẫn những bước chân lúc thì lê lết lúc thì hối hả gõ nhịp thình thịch trên những bậc thang sắt của ngọn hải đăng cũ kĩ trên bải biển đen… chị chạy theo tôi, và tôi bỏ chạy, chưa bao giờ mình quay lại, chạy về phía nhau và trao nhau những câu hỏi tại sao ? “ sao chị lại rượt theo tôi?” , “tại sao tôi lại chạy?” , và “tại sao vẫn là ngọn hải đăng quái quỷ này?”… chưa bao giờ trong suốt 4 năm ròng rã, mình chịu nói chuyện với nhau.
Đêm qua tôi lại gặp chị, vẫn tối om mịt mù hay khá hơn chút là thứ ánh sáng nhờn nhợt, tàn tạ của ngọn đèn dầu trên bức vách gạch cũ lạnh tanh và ẩm mốc, tôi vẫn chưa được nhìn thấy chị, chỉ nghe tiếng chị hét vang, chỉ nghe tiếng chân… và rồi tôi bỏ chạy, chạy trên những vòng thang xoắn, xoắn đến vô tận… ngòai kia là tiếng biển đêm gầm rú.
Suốt 4 năm đằng đẵng, chị và tôi gặp nhau 16 lần, lúc nào cũng thế, một cuộc truy đuổi kỳ lạ của âm thanh và nỗi sợ. Và đôi lần ấy, tôi thức dậy giữa đêm, ướt đẫm mồ hôi, bắp chân bị chuột rút không sao kéo thẳng ra được… trong lúc chưa khỏi hòang hồn, tai tôi vẫn nghe tiếng chị hét vang và tiếng chân chị vẫn thình thịch phía sau lưng.
Đã bao lần tôi ngồi tĩnh tâm, để suy nghĩ về những cuộc rượt đuổi trong mộng mị ấy, song tôi chẳng tìm ra được điều gì cả, ngòai sự vô vọng… chị là ai mà trong ngần ấy năm đã chạy đuổi theo tôi ? nơi ngọn hải đăng ấy nói lên điều gì và tại sao tôi chưa bao giờ một lần dũng cảm dám quay lại, hay dừng lại để đối diện với chị ?
Và bất giác hôm nay tôi chợt nhận ra chị là chính tôi là cái tôi mà bản thân tôi không nhận biết ! Hỏang lọan, điên dại và bốc đồng ! còn nạn nhân của cuộc rượt đuổi kia không phải chỉ là thằng tôi trầm tính, nhân ái, bao dung mà còn bao gồm cả chị nữa ! Chính chị cũng mệt phờ trong suốt 4 năm trời, mình leo lên những bậc thang của vô vọng…
Tôi nhận ra chị vào một ngày tôi nằm trên giường, và máy tính mở một đọan clip sex, và tôi đã làm những gì mà một con người trần trụi sẽ làm…
Tôi nhận ra chị hồi cái ngày tôi cầm bình xịt điên dại xịt vào bầy kiến vàng… chúng chết như ngả rạ, và khi tôi nhìn thấy chúng chết… một cảm giác hả hê nổi lên, chúng nhấn chìm tôi… và bất chợt tôi hối hận và lo lắng về việc làm của mình… và nạn nhân chạy trên những thang lầu xuất hiện.. tôi bắt đầu chạy trốn chính tôi…
Tôi nhận ra chị trong ánh nhìn tôi ném thẳng vào mặt kẻ tôi ghét… căm thù và khinh miệt… tôi đã cố gắng sống trong cảm giác hận thù ấy nhưng tôi vẫn thất bại, cái thằng nạn nhân ấy bắt đầu xuất hiện và hắn lôi tôi vào một cuộc chạy trốn… trốn chính tôi.
Tôi nhận ra chị trong những lần tôi định bụng sẽ nhuộm tóc, sống một đời sống hoang đàng, nghe những bài nhạc điên dại và lao mình theo đám bạn vào những quán bar… nhưng thằng nạn nhận lại hiện ra, hắn nắm tay tôi chắc như một gọng kiềm, và lôi tôi lên những nấc thang của ngọn hải đăng… tôi đang rời xa chị, và chị chạy theo gọi í ới… tôi vẫn chạy, và bàn tay hắn vẫn nắm miết lấy tay tôi.
Tôi nhận ra chị sau khi tôi tham dự lễ Hallowen về, ban nãy tôi đã lắc thư theo thứ âm nhạc mà ngày thường tôi sợ phải nghe và sợ phải tiếp xúc… tôi đã uốn mình theo những điệu nhảy và la hét đến khản cả cổ… tối đến, tên nạn nhân đáng thươgn xuất hiện, kéo tôi chạy xa khỏi một vòng lửa, cháy đỏ và bốc mùi két lẹt… chị đứng trong vòng lửa, khóat một áo chòang đen rách rưới… đó là lần đầu tiên, tôi gặp chị ở một nơi khác, không phải là ngọn hải đăng…
Và bất chợt trong đầu tôi nghĩ rằng tôi sẽ lọai chị ra khỏi tôi, để tôi sống với tên nạn nhân ấy, tốt đẹp và thánh thiện! Nhưng khi tôi cố đẩy ch5i ra khỏi những suy nghĩ của tôi, thì dường như tôi không còn là tôi nữa! Không thể viết được những dòng chữ cho ra hồn, không điên điên để nghĩ ra những ý tưởng, không dám nhịn ăn cả tuần lễ mà dám cầm tiền mua gạo cho người nghèo, không dám chạy trong mưa để đem gạo đến những người thiếu ăn, và không thể chịu nổi mùi của người đàn ông ăn xin nơi ngả tư… thiếu chị, thiếu những phút bốc đồng nghệ sĩ ấy, tôi không làm gì được ! lúc nào tôi cũng bo bo cho chính tôi, ăn mặc, nghiêm chỉnh và trơn tru đến mức đáng sợ…
Và tự dưng tôi nhận ra chị không có gì là đáng sợ cả… chị đã sống cùng với tôi và với tên nạn nhân mũm mỉm ấy…
Chị kéo tôi vào những quán bar đầy màu sắc và hắn kéo tôi ra khỏi đó… chị lại xuất hiện và cho tôi sức mạnh từ chối những lời mời gọi tiếp theo
Chị kéo tay tôi bấm vào một trang wed sex, và thả hồn theo dục lạc… hắn kéo tôi ra, giúp tôi nhìn chúng với một ánh nhìn ghê tởm… chị lại xuất hiện và cho tôi sức mạnh xóa hẳn những trang wed sex ấy trong máy.
Chị kéo tôi vào một phong cách nhuộm tóc… tên mũm mỉm nắm tay tôi mạnh đến nỗi tôi điến hồn, chạy ra khỏi tiệm hớt tóc như một tên điên... chị trỗi dậy trong tôi, để tôi tự cho phép mình cạo trọc đầu... dập tắt hẳn cái mong muốn đỏ đầu kia.
Chị ép tôi vào những cái hôn mệt nhòai, cho tôi hương vị tan dần trong những nụ hôn ấy... hắn đến bên tôi, khé nhắc tôi về gia đình, về ba mẹ về những khát vọng chưa thành... chị sống dậy, và tôi lặng lẽ rời xa cuộc tình ấy, không nuối tiếc và cũng không ân hận...
và chị ạh, chị đã cho tôi nhiều thứ tốt đẹp cũng như tên mũm mĩm ấy...
chị cho tôi những quyết định cứng như đá, và hắn cho tôi sự mềm mỏng
chị cho tôi những phút thăng hoa, và hắn cho tôi những lề lói
chị cho tôi những phút bốc đồng, và hắn bắt tôi quay lại nhìn vào chính mình
chị cho tôi những câu văn mượt như lụa, và hắn muốn tôi là giá gỗ để những mảnh lụa ấy được đặt lên.
............ nếu không có chị... có lẽ sẽ là một khủng hỏang đối với tôi....
tôi sẽ không thể viết
sẽ không thể suy nghĩ
sẽ không thể nhân hậu và bao dung
sẽ không thể cười khi cuộc sống lừa gạt và tát vào mặt mình
sẽ không thể là chính tôi....
chị ơi, đêm nay hãy một lần nữa, chúng ta hẹn nhau ở ngọn hải đăng tàn lụi và cô tịch ấy... tên mủm mĩm sẽ thôi chạy, hắn sẽ dừng lại, và đợi chị... chị và hắn sẽ trò chuyện cùng nhau, bởi lẽ cả hai cũng chỉ là một, trong chính tôi ! Cả hai là những tính cách tôi cần phải có, cả hai giúp tôi sống giữa đời này, cả hai giúp cho tim tôi đập và phổi tôi lọc không khí... mỗi làn hơi tôi hít vào đều có mặt của chị và hắn trong đó...
tôi không gọi chị là góc tối... bởi lẽ chị xấu xa nhưng chị cho tôi sức mạnh của một kẻ xấu
tôi cũng chẳng gọi hắn là góc sáng... bởi lẽ hắn tốt đẹp nhưng nếu thiếu đi chị, hắn sẽ chẳn thể làm nên trò trống gì...
trước những cuộc tình vỡ, tôi vẫn nhớ chị đã đưa tay quệt nước mắt đang rơi, giúp tôi đứng dậy và cười với những mảnh vụn vỡ nát ấy. Trước thông tin về mẹ bệnh, chị cho tôi cái quyết định điên cuồng lao vào học tập, cả tháng trời không bước ra khỏi cửa ngọai trừ những giờ học thêm bên ngòai, chị cho tôi sức để thức đến 1h30 sáng và lôi tôi dậy lúc 4h30 trong khi thằng mủm mĩm lo sợ về mẹ, khóc vì mẹ, và lo lắng về kì thi... chị cho tôi quyết tâm đi đến cùng mục đích...
Tôi muốn một lần cả 3 người chúng ta gặp nhau, nói chuyện và ôm ấp nhau để chúng ta hiểu cho nhau, và những cuộc rượt đuổi không còn nữa, mà chỉ còn lại chị , hắn và tôi sống trong một thân xác vô thường này, hòa thuận, thấu hiểu và an ủi nhau...
và tôi nhớ có một lần ngồi Thiền, tôi thấy chị, một người phụ nữ rách rưới đứng trước mặt tôi, dĩ nhiên lúc ấy tôi đã ngắm chị rất rõ, tôi nhìn chị nhưng cố giữ cho lòng không nảy lên bất cứ một niệm nào, tôi hít thở và nghe những sợi lông mũi rung rung trong làn hơi... và chị tan đi trong vô số vọng tưởng của một giờ ngồi tĩnh tâm... hắn cũng đến, nhưng không phải là một cậu bé mập tròn, hay một kẻ phẳng lì, hắn đến bằng hình ảnh một vị Thánh, và tôi cũng cho hắn mất đi bằng một hơi thở... hắn cũng chỉ là vọng tưởng.
Tôi biết, tôi không thể gọi chị và hắn là chính tôi! bởi vì cái tôi này không thật... nhưng có lẽ trong một tiền kiếp nào đó, chị, hắn và tôi đã có duyên cùng nhau, và hôm nay cùng nhau chi sẽ một mái nhà...
chị ạh, hãy để tôi ôm lấy chị, và thay cho chị một chiếc áo chòang mới hơn, cắt gọn lại mái tóc đang rũ rượi... và tôi sẽ cắt mái tóc tém gọn của hắn thành một mái đầu đinh lãng tử... đã đến lúc chúng ta không còn là những cá thể riêng biệt ! mỗi khi chị đến tôi sẽ chào chị và mỉm cười, mỗi khi hắn lại gần tôi, tôi sẽ nắm tay hắn và dẫn hắn đi, tay còn lại sẽ dùng để nắm bàn tay gầy guộc của chị... để chúng ta không phải chạy theo nhau, mà là sống cùng nhau... tôi thấy chị và hắn... chúng ta thấy nhau.
viết tặng chị vào một đêm không ngủ, vào một đêm mộng mị, chân cứng ngắc vì chuột rút, và mồ hôi vã ra như tắm... chị và hắn sẽ thôi rượt theo nhau trong vô vọng, và những bậc thang sẽ không còn kéo dài bất tận... và sáng mai cái ngọn hải đăng của sự cô độc, của cái tánh thích ở một mình ấy sẽ lùi dần lùi dần, trên bãi cát, người ta sẽ tắm nắng, chim kêu và bóng dừa râm mát... đã đến lúc chúng ta thay đổi lại chính mình... và sống tốt hơn...

Không có nhận xét nào: