sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

Noel_hạnh phúc và miên man


Ngòai công viên, người ta đã cho dựng sân khấu, cảnh trí về Noel ... những mái nhà trong tuyết trắng. những cây thông, những đòan tuần lộc chở già Noel như bay trên những con đường đầy tuyết. Tết đến vì cảnh vật ấm lên mà lòng người yêu nhau, thương nhau được khơi dậy, còn Giáng sinh vì lạnh và vì hạnh phúc mà phải chăng người ta cần có đôi ?
Nó vẫn nhớ những mùa Noel năm trước, những bữa tiệc Giáng sinh đầm ấm của gia đình trong tiếng nhạc ngân vang, ánh đèn vàng ấm áp, cây thông với những đèn màu xanh đỏ chớp tắt, và nụ cười luôn đậu trên môi mỗi người trong gia đình. Đêm hôm ấy, là đêm của tiếng cười và âm nhạc, của yêu thương và ấm cúng. và trong đêm ấy....
Mẹ sẽ dọn lên món xôi ngũ sắc hình trái tim... màu đỏ, màu xanh, màu tím, vàng, trắng của những lọai xôi.. đỏ của gấc, xanh của lá dứa, vàng của đậu xanh, tím của lá cẩm, và trắng tinh khôi của nếp... và trên bàn sẽ có đĩa tôm khô xào mỡ hành, sẽ có con gà ru-ti ngon tuyệt, những giọt mỡ vàng lựơm chảy trên thân gà... và mọi người nhập tiệc, với nụ cười và hạnh phúc! Trên môi ai cũng "bóng lưởng" mỡ dầu, và hình như hình ảnh ấy khơi gợi mọi người nghĩ về hạnh phúc, nghĩ về sự đủ đầy.
Trước đó, chiều Gíang sinh, nó sẽ đến nhà thờ để được thăm chúa Hài đồng... năm nào cũng vào mùa Đông, Chúa sẽ giáng sinh một lần nữa... như một chu kỳ. Chúa Hài đồng nằm trong rơm rạ, xung quanh là những con bò, con lừa, xung quanh là hang đá lạnh căm căm, ngòai trời là tuyết, những bông tuyết rơi trắng xóa.... Hài nhi vẫn cười, và nụ cười thay cho Vương miệng, ánh mắt trìu mến thay cho Quyền lực, và bàn tay dan rộng yêu thương thay cho roi da, và cờ dấy binh. Hài nhi cười thật bình yên trong hang đá, trong khó nghèo và giá rét để con người một lần nữa hiểu rằng, sự hy sinh và lòng yêu thương vượt lên trên những khó khăn, nghịch cảnh và đói nghèo...
Xa xa nơi hang đá, các Cha sẽ cho dựng lên hình ảnh Ba vua đi theo dấu chỉ của Thiên sứ Chúa trời, là một ngôi sao chiếu sáng giữa đêm đông giá rét... hình ảnh Ba vua năm nào cũng miệt mài theo ánh sáng, theo niềm tin để cho con người một lần nữa hiểu rằng, niềm tin mạnh hơn giá rét, mạnh hơn nghịch cảnh và bạo quyền.
và trên các cánh đồng, những người chăn chiên cũng được Sứ thần Chúa đến để loan báo tin mừng, họ cùng nhau, bế những con chiên mới sinh, dễ thương và mủm mĩm cùng đi theo ánh sáng trên cao vợi, để đến với Hài nhi, để nhìn thấy dấu lạ... những kẻ khó nghèo cũng cùng một mục đích với các vị đế vương, và với các vị thiên thần_đêm ấy cũng giáng trần hòa cùng niềm vui... hình ảnh ấy tự dưng làm lòng nó cảm thấy bình an... nơi hang đá xa vắng, là nơi hội tụ của trời, của người, của những gia cấp khác nhau, và trong đêm thánh vô cùng ấy, giàu và nghèo cùng nhau phủ phục dưới chân Hài nhi_ biểu tượng của tình thương.
Nơi hình ảnh của Hài nhi có lẽ là khỏang thời gian đẹp nhất của Chúa Jesu, là khỏang thời gian hạnh phúc nhất ! Chúa không phải trả lời đối đáp trước quân dữ,và lúc này Hài nhi chỉ có mỉm cười, xung quanh tràn đầy ánh sáng của Thánh thần... khung cảnh ấy vừa gần gũi mà lại vừa huy hòang... tình yêu thương và bác ái hòa quyện tất cả lại, kết nối trời và người, giàu và nghèo, thú vật với con người... nơi ấy chỉ có một_ Hài nhi.
mùa Noel ngày xưa, có một cô bé đã chết cóng giữa những cơn mưa tuyết, xung quanh là đầy rẫy những que diêm_mơ ước và vọng tưởng... giữa đêm lạnh ấy, cô bé ấy lạnh lẽo và cô độc với muôn vàn những vọng tưởng nổi lên theo một que diêm cháy, hình ảnh con gà Tây, hình ảnh người bà v.v.v. mỗi que diêm tàn lụi là cách một vọng tưởng rời bỏ... vọng tưởng là đốm lửa của một que diêm... vô thường. Cô bé ấy chết giữa mùa Noel vì mọi người bận đi nhìn ngắm một yêu thương khác, và mọi người bận vui cười... con người thường quên khuấy đi cuộc sống hiện tại, họ chỉ thích ngắm những gì họ cho là đẹp, mặc dù Hài nhi đã chọn nơi ra đời là một hang đá, con người vẫn đến chiêm bái... nhưng họ quên mất vị thiên sứ ngày nay không dẫn họ đến với hang đá tạm bợ mà dẫn họ đến những Hài nhi khác... những Hài nhi đang cần yêu thương, đang cần được quan tâm và nâng đỡ... Hài nhi xưa không muốn con người chiêm bái một bức tượng bằng gạch đá mà muốn con người đến với những Hài nhi của hiện tại, những hài nhi bằng xương bằng thịt đang co ro giữa những hang đá của cuộc đời....
và khi nó dự lễ Đêm Giáng sinh về, nó sẽ phụ gia đình dọn chén, nĩa cho bữa tiệc đêm....
năm nay, mong Giáng sinh sẽ đến hạnh phúc hơn những năm về trước.
Mẹ ạh...
mùa Noel năm nay, mẹ không vào bếp nữa vì lý do sức khỏe, Út vào bếp thay mẹ... Út dạo này đã thay đổi khác xưa nhiều lắm, Út đã sống tình cảm với gia đình hơn, không còn những rào cản, những vỏ bọc, không chạy ra bên ngòai nhiều như ngày xưa nữa mà quay về với gia đình, với chị em để yêu thương, san sẻ và đùm bọc... đạo Phật và sư ông đã giúp Út thay đổi... Út không còn nhìn phán xét mà nhìn để thấu hiểu và cảm thông... Salad cứ nhớ hòai những lần Salad lên Tp, lần nào Út cũng dúi tiền vào balô bảo lấy tiền đi xe... số tiền tuy không nhiều, nhưng vẫn làm lòng đứa cháu đi xa ấm lại, và an tâm... an tâm rằng nơi quê nhà, mẹ vẫn còn gia đình_ một nơi ở của yêu thương.
mùa Noel năm nay là đúng một năm rồi kể từ khi nhà mình xây lại... buồn vui giận hờn đủ cả, và mợ giận không về quê nữa, chỉ có cậu là thi thỏang ghé về. Salad ở nhà cậu mợ, nhận thấy tình thương cậu mợ dành cho mình, tự dưng thấy thương cho cậu mợ quá, giúp đỡ nhà đủ hết mọi thứ, giúp cho nhà tránh khỏi những cái cười khinh miệt, tránh khỏi những cái mặt vênh váo ... vậy mà khi nhà xây xong cũng là lúc tình cảm bị sứt mẻ... Salad trách dì, nhưng trách thì được gì ? gương đã vỡ thì khó lành lắm... nên ba mẹ, Út, và Salad chỉ biết làm sao cho cậu mợ vui, để mỗi khi nghĩ đến dì thì thôi bớt buồn phiền lại... chỉ có thể làm được vậy thôi... ngày Salad lên ở cùng cậu mợ, mẹ dặn kỹ lắm, ở trên đó phải làm sao giúp đỡ cậu mợ công việc nhà, không được ngại việc gì hết...
Mợ àh...
con biết mỗi lần mẹ con, ba con hay Út , hỏi mợ về con :" Thằng Tí dạo này sao rồi chị ?"
mợ hay bảo :" Cưng gì mà cưng wá trời, thằng đó ỏng ẹo, ko nên tích sự gì cả"
nhưng mà mợ biết không ? khi con nghe những lời ấy con không giận mợ, không buồn hay không trách gì cả. vì con biết mợ thương con. trước mặt mợ chỉ nói thế, nhưng từ hổm đến nay mợ có bao giờ la con đâu, cái gì cũng Tí Tí... cái gì cũng gọi con lại ăn chung, còn chở con đi chợ đêm, chở đi siêu thị, mua áo cho con, dạy con cách suy nghĩ...
con hiểu mợ bắt con vê quê phải lên ngày chủ nhật, là mợ tập cho con tánh mạnh mẽ cương quyết... những lần trước con thối thác, né tránh, nhưng đến tuần rồi, con tập nghe theo lời mợ, con đi lên vào chiều chủ nhật... tự dưng con cảm thấy con lớn hơn rất nhiều, trưởng thành hơn và tự lập hơn...
con thích cách mợ dẫn con đi siêu thị, con đẩy xe, mợ đứng trước đầu xe dẫn đường con đi... mợ ơi, trong lòng con, cậu mợ hãy luôn là người dẫn đường cho con giữa phố lạ đầy rẫy những khó khăn, chật chội và ồn ã này...
con thích nhìn mợ mỗi khi mợ làm bếp, hay mợ ngồi lặt rau... nhìn mợ lúc ấy giống hệt mẹ con... đôi khi tự dưng con muốn gọi mợ bằng MÁ như Ba Chỉ , và những đứa cháu mợ hay gọi. nhưng thôi, con thích được gọi mợ là MỢ, như cách mà suốt 18 năm nay con hay gọi... và con nghĩ tên gọi nào cũng vậy thôi, miễn là trong tiếng con gọi MỢ ơi ! có chứa đầy tình cảm của con, vậy là được rồi mợ hén !
Cậu ơi !
Con thấy cậu vui nhất, tếu nhất là mỗi lần cậu uống rượu, khi ấy cậu khác hẳn, họat bát và vui vẻ... con hiểu cậu, và thương cậu nhất khi mỗi lần cậu nói đỡ cho gia đình con, khi cậu gọi mẹ con , Út con và dì là "mấy đứa nhỏ"... hôm kia cậu dạy :" mày phải xem ở đây như là gia đình của mày, có gì không hiều về kinh tế hay chuyên môn thì hỏi tao, về cách sống ở đời thì hỏi mợ mày, còn Ngọc thì hỏi anh vănv.v.v"... tự dưng từ hôm ấy, cậu trong mắt con khác hẳn, lúc trước, con cảm thấy cậu xa lạ, khó gần gũi, nhưng khi nghe cậu nói vậy, con nhận ra cậu thương con, và muốn đùm bọc, chở che và dẫn dắt con... Sài gòn lên đèn, phố xá đông ngịt người... cảm ơn cậu vì đã bảo con xem cậu mợ là gia đình... một gia đình thứ hai, một bếp lò để con quay về và nhớ đến mỗi khi đi xa...
..............
Salad vẫn nhớ Noel hai năm về trước, ở trong nhà cũ... tàn buổi tiệc, cậu Trí mời mẹ qua xem nhà mới... qua bên đó, họ nói với mẹ về tinh thần dòng họ đòan kết, trong khi vừa cất nhà xong, họ bảo với ngọai :" mai mốt chắc đập cái vách này_ tấm vách xài chung của hai nhà, để nhà tui thóang chỗ cho thằng con nó làm tiệm sửa xe".... vậy là ngọai buồn, giận, lên máu... cả nhà đêm ấy như chịu tang, nhục nhã và ê chề... vậy mà đêm Noel, họ nói với mẹ, nói là phải biết nhường nhịn lẫn nhau, phải biết hy sinh cho nhau v.v.v. lần đầu tiên con mới nhận ra được miệng đời tàn độc và vô tình đến thế nào, lần đầu tiên con mới ghê sợ cái gọi là tinh thần, tư tưởng, hy sinh, khi mà bên ngòai là lớp kẹo ngọt, bên trong là mớ chất độc, đắng nghét và xé nát tim người nghe... con đã biết sợ những kẻ bề ngòai tỏ ra đạo mạo, trí thức, để trong bóng tối ngầm hại người đã giúp họ v.v.v...
Noel năm ấy, mợ có về, và cũng có đi cùng mẹ con qua xem nhà người ta... mợ về mà mặt giận run... con hiểu, mợ thương nhà mình nhiều lắm... mợ biết, sống như vậy mà sao sống nổi ?
... và rồi nhà mình được cất lên với sự giúp đỡ của cậu mợ... và Noel năm nay , cũng như năm rồi, nhà mình sẽ không còn nghe những bài học về mớ tinh thần đòan kết giẻ rách ấy nữa... người ta đã thay đổi thái độ, đã cúi đầu khi nhìn gia đình mình, lũ con cháu bên nhà ấy đã biết "thưa cô Vân, thưa anh Tí v.v.v"... Salad biết, những tiếng chào, tiếng thưa, cái cúi đầu ấy chẳng là nghĩa lý gì, nhưng một lần nữa lại thấy rằng, những kẻ càng đạo mạo bao nhiêu, càng trí thức bao nhiêu, lại hèn kém, và ti tiện bấy nhiêu !...
Noel năm nay, khi thuyết trình xong ở Quang Trung, nó sẽ đón xe buýt ra ngay bến xe Miền Tây, về nhà ngay ngày Noel... để phụ Út làm gà, nấu xôi, rồi dọn dẹp phòng ngủ, rồi quét nhà lau nhà, chuẩn bị cho đêm đến, trong tiếng nhạc Thánh ca, trong ánh đèn vàng hạnh phúc, nhà mình lại đón những người bà con thân yêu đến dự bữa ăn gia đình... tối đó sẽ có chị Thúy, chị Tám, chị Bảy, v.v.v.
hôm qua giữa phố đêm ồn ã, và náo nhiệt ! trong muôn vàn âm thanh inh ỏi của còi xe, bỗng dưng có tiếng nhạc Thánh vang lừng khắp phố phường từ xa xăm vọng lại... ngồi xem phim cùng mợ, tự dưng Salad thấy lòng mình ấm lại... hóa ra Salad là đứa thông minh lắm, vậy là đã biết như con ngỗng chúa "uống sữa chừa nước".... vậy ra đó là HẠNH PHÚC....

Không có nhận xét nào: