sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

chuyện nhà


hôm nay vật vã với môn tóan kinh doanh ở cơ sở 1 về, nhà chẳng có ai, chỉ có 4 con mèo nằm dài hóng nắng, tôi lặng lẽ thay quần áo, vào phòng tắm mở vòi sen để những dòng nước mát lạnh xua đi cái nóng của Sài Gòn.
Gần tháng nay, tôi mới có được những giây phút nghe những giọt nước vỡ tan trên cơ thể của mình, những dòng nước, quyện với mớ bọt xà phòng trắng chảy dài chảy dài... tôi nhận ra ô hay, tôi đã lớn hơn ngày trước rất nhiều... đã bắt đầu có những lo toan. Không phải lo toan về điểm số, lo mnình phải trưởng thành theo kịp với cái lớn của thể xác này... phải kiềm chế lại những ham muốn của lòai vật trong mình, phải thấy rõ chúng ngo ngoe bò dậy, phải nghe chúng kêu và xoa dịu chúng bằng sự bình yên.
hôm qua, tôi qua ở với ba một đêm bên Tân Bình. Ba già rồi, ba bảo :" Không ngờ qua đợt mẹ bệnh, cái già của ba đến nhanh quá"... thấy đau lòng... tôi sẽ làm thế nào để đền đáp lại lòng thương, sự hy sinh ba dành cho mẹ con tôi ?
nhìn ba lủi thủi một mình ở đất Sài thành, tôi đau lòng nhiều, nhiều lắm ! cạo gió cho ba, thấy tấm lưng bắt đầu nổi những đốm đồi mồi, thấy sợ ! dẫu biết, dẫu khắc vào tâm là thân này vô thường, vạn pháp vô thường nhưng vẫn sợ ! sợ rằng sau này khi tôi thành công, sau khi đã đua chen, tranh đấu với đời... quay trở về lại gia đình, cha mẹ đã không còn... sợ ba không còn nhìn tôi cười hạnh phúc khi bài tôi viết được lên một trang báo nào đó. sợ ba sẽ thôi lui cui giành xách giỏ cho tôi, sợ không còn nhìn thấy dáng ba ngồi đợi tôi nơi bến xe khi tôi từ quê lên Tp... ba đâu biết mỗi lần như thế, qua kiếng xe, con cảm thấy đất Sài thành gần gũi đến lạ, con cảm thấy bình yên vì nơi ồn ả này, con có một tình thương.
hôm kia mẹ ho nhiều đến nỗi phải nằm bệt vì mệt... hôm nay mẹ tỉnh lại, hết bệnh... dt về hỏi mẹ ơi , mẹ đang làm gì ? mẹ nói mẹ đang đi chợ với Út, mua trái cây cho ba chiều nay về ăn... thấy tiếng mẹ khỏe đan xen với những thanh âm bề bộn của chợ Thạnh Trị, lòng tôi nhẹ bớt ! hôm mẹ mổ, Sáu Loan nói nhỏ với tôi, mẹ chỉ sống cao lắm là 5 năm nữa nếu mẹ giữ gìn cẩn thận, tâm được bình yên... tôi cố giấu những dòng nước mắt chực trào ra... chỉ lặng lẽ cho chúng chảy ngược dòng... nước mắt mặn, thấm vào tim ngeh sao mà xót mà chua. Nhưng mấy ngày nay, tôi vẫn tin mẹ sẽ sống, sẽ thọ để gia đình tôi thực hiện được những mơ ước chung nhất của nhau !
mẹ kể chuyện nhà cũng giãn ra được phần nào, dì đã biết suy nghĩ, đã chủ động mở lời nói chuyện trước. tôi vẫn mong như thế, vẫn hi vọng nhà sẽ được bình yên cho ngọai vui, cho mẹ vui và cho tôi vững tin nơi quê nhà, mẹ có nơi bình yên mà sống... nhà thì cao, cửa thì rộng nhưng thiếu đi những tiếng cười, sự sẻ chia thì được jì ? trên này nơi góc nhỏ vỏn vẹn có vài mét vuông, lúc nào cũng đầy ắp những hạnh phúc, họ không hôn nhau, không nói chuyện thân mật với nhau nhưng tôi biết họ hạnh phúc klhi bên nhau... tôi mong nhà tôi ở dưới quê được sự bình yên như thế.
Ngọai than với mẹ, ngọai nhớ cháu nhiều lắm, thằng Tí nó đi học gì mà lâu về quá vậy con ? Ngọai già rồi, cả đời lận đận với những lo toan, buôn thúng bán bưng, cả đời ngọai chỉ làm những việc tốt lo cho anh em, con cháu, lo cho tha nhân... quán cơm nổi tiếng một thời, ngọai sẵn sàng bán miễn phí cho những người cơ hàn, đói khổ... Ngọai sống tốt bằng cái tâm chân thực của mình, nên ít khi Ngọai chịu niệm Phật, hay đọc Kinh hay suy nghĩ về đạo đức, Ngọai chỉ biết tâm Ngọai thiện ! vậy là đủ rồi, hôm kia Ngọai kể với mẹ , lúc bị xe đụng, và trên đừong đến bệnh viện, Ngọai nắm tay bác sĩ mà nói, nhớ dặn con tui, đừng kiện hay bắt thằng tài xế. tôi nghiệp nó, để nó có tiền về lo vợ lo con... tôi tin, Ngọai sẽ đi bình an giống hệt như cái thiện, cái bình yên hằng hữu trong tâm Ngọai...
tôi lên Tp, mang nặng những chuyện nhà, bình yên có, lo toan có.... nhưng tất cả chỉ để tôi làm sao, phấn đấu thế nào để trưởng thành hơn, để suy nghĩ và thành công....
cảm ơn góc nhỏ giữa quận 1 này, đã cho tôi không gian bình yên... để tâm tôi bình yên giữa chợ đời ồn ã... để tôi ngồi đây viết những dòng entry này... để tôi ngồi đây mà họach định về tương lai và mục đích của bản thân ... một lần nữa, con cảm ơn cậu mợ rất nhiều !

Không có nhận xét nào: