sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

đánh mất...


có bao giờ em nhớ lại...
để thấy rằng giữa cuộc đời này mình đã đánh mất quá nhiều...
một lần dạo chơi trên cỏ cháy, mình đánh mất một sợi cỏ non xanh biết_vô tư...
một thuở đùa vui dưới bến sông, mình thả theo dòng một cành hoa_ tuổi trẻ...
một ngày trong gió lộng đến cuồn nộ, mình để bay mất một chiếc khăn_ tình yêu...
một đêm sáng trăng, mình chạy chơi và vô tình đèp bẹp dí con dế mèn dưới chân_ tuổi thơ
một buổi trưa hè, mình ngủ vùi bỏ lững tiếng mẹ ru_ quê hương
đôi lần ghé biển, mình để sóng cuốn đi ào ạo những lâu đài cát vừa xây xong_ khát vọng...
..... và còn nhiều nhiều nữa em ạh, đã có lần mình đánh mất.... và mất luôn cả chính mình....
hoá ra, mình là gì mà sao mỗi ngày mình lại một lần đánh mất ? có chăng chỉ là một giống VÔ THƯỜNG... nhẹ tênh

Không có nhận xét nào: