sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

bọn trẻ áo lam


hôm rồi tôi được đến thăm một ngôi chùa ở Đồng Nai, là nơi nuôi giữ hằng trăm cháu bé mồ côi. Có lẽ ai bảo rằng khi người ta đến đó, người ta làm từ thiện, nhưng đối với tôi, khi bước chân vào ngôi chùa ấy, tôi được bọn trẻ từ thiện cho tôi.
điều tôi nhận được không phải là những bài pháp thí, những câu răn dạy mà chỉ là sự bình yên. giữa đời sống, đôi khi mình cần sự bình yên nhiều hơn là những giáo điều.Những tà áo nâu , vàng và xám tung tăng chạy chơi cùng nhau nơi một quãng sân rộng trồng tòan những cây mít, xòai, bưởi. Khi có đòan nào đến viếng chùa, bọn trẻ sẽ xếp thành một hàng dài đọc những kinh cầu cho cha mẹ, ông bà, đạo pháp, đất nước, chúng sinh v.v.v. có những bạn mắt nhắm tít lại, như thả hồn vào những lời kinh, hay đôi lông mày rậm nhíu thật chặc để cố nhớ, cố đọc theo kịp bạn bè... đó là bình yên đấy.
điều tôi được bố thí không phải là tài vật, kh6ong phải là pháp thọai mà chỉ là sự bình yên. Bình yên khi ngắm bọn trẻ nô đùa bên Sư bà dáng cao cao, gầy gầy. Bình yên khi thấy bọn trẻ đem tặng mình chén tàu hủ giữa cái nắng trưa oi ả, bình yên khi thấy màu áo lam ngồi cặm cụi học bài trong góc chùa yên tĩnh, bình yên khi dùng một chén cơm chay. Sao tôi lại bình yên khi dùng một chén cơm chay ? vì đó là do những con người bình yên đến kì lạ, và giản dị đến chất phác nấu. Tôi tập ăn một chén cơm trong sự tỉnh thức, tôi cố gắng tìm trong từng món chay, từng hạt cơm sự từ tâm cúng dường của các Phật tử, sự yêu thương chan hòa của những vị làm công đức, niềm vui ngây thơ của bọn trẻ khi phụ các dì, các cô gọt củ cải đỏ, cải trắng, lặt mất bó rau. Tôi tìm đựơc gì ngòai sự bình yên cơ chứ ? tôi chỉ thấy bình yên đến không bằng vũ lực không bằng sự đấu tranh mà là sự hòa quyện, yêu thương và chan hòa,
Trên tường những bức thư pháp với nét chữ chẳng chút cầu kỳ, chỉ là những nét phác đầy đơn sơ và bình dị... vậy mà vui, vậy mà cảm thấy bình yên. Tôi chợt nhận ra tôi khi tôi đến nơi đây, tôi nhận được quá nhiều, nhận được còn nhiều hơn tất cả những gì tôi đã mang lại cho bọn trẻ, cho các ni sư, đó là sự bình yên, yêu thương và an lạc.
Tôi chợt nhận ra từ cám ơn của cuộc đời đã đôi lần bị tôi bóp méo... cám ơn vì khách sáo, cám ơn vì tỏ ra bản thân lịch lãm, cảm ơn để nói tôi là người trí thức... tôi chưa học được như bọn trẻ biết nói cám ơn từ sự ngây thơ và hồn nhiên.
tôi chợt nhật ra từ xin lỗi của cuộc đời từng bị tôi vò lại, rồi đặt ở một nơi khác... tôi tự xin lỗi để mong chờ sự thông cảm, mong chờ sự tự nhận lỗi về phần mình của người đối diện, tôi xin lỗi để người ta đừng nhìn vào lỗi của tôi nữa, tôi xin lỗi vì người ta dạy tôi phải như thế.... còn bọn trẻ chúng hồn nhiên xin lỗi, xin lỗi để thấy lỗi và để thấy mình còn là con trẻ.
Tôi chợt nhận ra những lo toan của tôi khi công việc bộn bề kéo đến chỉ là những động tác tự dối lòng... tôi hay cho chính mình là người quan trọng, tôi lo lắng với những việc bé xíu để tôi thấy tôi được cao hơn... còn vị sư bà kia lại khác, bà lo lắng vì tình thương và lòng từ tâm.
Tôi lại nhận ra mình học Phật như một nhãn mác của giới trí thức bây giờ, ai nói đến đâu tôi cũng có thể nói đến đó... nhưng tôi vẫn chưa thấy lòng mình an lạc, chưa nở được trên môi một nụ cười của trẻ thơ. Tôi học Phật như một cách chứng tỏ bản thân, vì những tư tưởng của Phật giáo giúp tôi viết văn hay hơn, có chiều sâu hơn v.v.v nhưng tôi vẫn chưa có thang để bắt lên, trèo khỏi cái chiều sâu ấy... mà sợi thang chỉ là một nụ cười.
Một ngày nào đó, bạn ghé lại ngôi chùa với bọn trẻ áo lam, áo vàng chạy ra chào đón, chúng chắp tay hình búp sen nõn nà và xinh xắn. Chúng đọc cho bạn nghe những bài kinh nhật tụung đầy yêu thương. Xin bạn, khi trao cho chúng những món quà thì hãy bỏ lại, gác lại hai tiếng TỪ THIỆN, vì bọn trẻ, vì ngôi chùa đã cho bạn quá nhiều, nhiều hơn những vật dụng bạn mang đến cho họ... đó là Bình yên, là niềm vui, là nụ cười, là tất cả những gì họ có... còn những vật phẩm của bạn, đôi khi là những vật cầu tài, xả xui, hay vì làm ăn phát đạt, quay lại cảm ơn trời đất. Bọn trẻ, và vị Sư bà vẫn nhận,. nhận để gieo cho bạn một chút duyên lành của Bình yên..... đó là sự TỪ BI.

Không có nhận xét nào: