sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

bán cho tôi "một bó bình yên"


...Sẽ bắt đầu lại một blog mới, nơi vùng đất này tôi sẽ gieo hạt, sẽ tưới nước, bón phân chuyên cần... để ngày lại ngày, những mầm cải xanh lại vươn lên trong nắng mới, non tơ và tràn đầy nhựa sống. Trong từng mầm cải là kết tinh của đất, của nước, của ánh mặt trời, của tôi, của bạn, của mọi vạn vật trên khắp thế giới nhỏ bé mà bề bộn này.
Những luống cải bán ra, tôi sẽ làm giàu. Gìau không vì tiền bạc, mà giàu vì những ước mơ. Một người đến gánh rau của tôi mỗi sớm, đều mơ về một gia đình khỏe mạnh, đầy đủ dưỡng chất cho mọi ngày. xa xôi hơn nữa, đó là giấc mơ về một gia đình hạnh phúc, một mâm cơm có đầy đủ mọi thành viên trong gia đình... nơi gia đình ấy họ ngồi lại bên nhau, tâm sự và trò chuyện cùng nhau, không những tri kiến, những khổ đau.
Những luốn cải tôi bán ra, ai mua về sẽ làm giàu vì những ước mơ. Trong từng lá cải, là mơ ước của tôi về một đất nước bình yên, một đất nước đơn sơ như những luống cải. Đất nước chỉ tòan là những con người dễ thương, biết vui khi mưa xuống, biết hạnh phúc khi nắng lên. Không cần ai ép buộc, không cần những luật lệ, không cần những nghị quyết, họ vẫn sống, vẫn phát triển đều khắp và thẳng hàng, họ không phân biệt nhau về màu da, về sắc tộc, về tôn giáo... cây cải trò chuyện với con kiến, con kiến lại trò chuyện với chú ốc, chú ốc kể lại với chàng ong, và chàng ong kể cho cô bướm... và cuối cùng cô bứơm đậu lên hoa cải, nhỏ to tâm sự... Trong từng luống cải tôi mang ra chợ bán, là những điều tôi chắt lọc từ cuộc sống, từ đất vườn nhà tôi, người cha sẽ không dạy con mình về chữ hiếu, vì bản thân con đã thương cha mẹ từ khi lọt lòng; người thầy sẽ không phải dạy học trò ê a về : nhân lễ nghĩa trí tín... vì chúng đều nằm sẵn trong tâm người học trò... vì con người vốn bình dị như cỏ cây. Tôi không dùng thuốc trừ sâu trên những luống cải, vì cải tôi trồng không bằng phân mà bằng sự bình an. vì lẽ ấy, sâu không thể phá được sự bình an nơi luống cải. tôi mơ ước một ngày, người ta sẽ đem sự bình an mà dạy trong gia đình, dạy trong trường học, dạy trong xã hội... để cả xã hội thấm đẫm những bình an vì từ không khí bình an ấy sẽ chẳng có chiến tranh, chẳng có tị hiềm, đố kỵ, đua chen. Tôi mơ ước về một ngày học sinh sẽ không được ép nuốt những chiến tranh, không ngậm những căm hờn của quá khứ, tôi mơ về một ngày , cậu học trò sẽ viết trong trang vở :" mọi người đều là anh em"...
Bạn sẽ hỏi trời ạh , bán cải gì mà ghê vậy ? tôi bán cải, và bán luôn cả những bình an... ngày mai sau khi đọc xong những dòng entry này, bên vệ đường, trong góc chợ, có những bà lão bán rau nghèo, hãy mua giúp bà. Mỗi hành động của yêu thương đều mang đến bình an. Bà lão ấy có lẽ đã ướp bình an và mơ ước vào từng bó cải giống như tôi đã làm. Khi bạn biết dừng xe lại giữa những bon chen, để mua một bó ước mơ, bạn sẽ nhận ra rằng, bình yên hiện hữa ngay giữa những lo toan, những ồn ào, náo động... bình yên ở ngay trong câu nói :" Bán giúp tôi một bó bình yên", và bình yên còn hiện hữu ngay trong chính bạn nữa.

Không có nhận xét nào: