sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

CHUYỆN NGẮN NGŨN NGÀY VU LAN

CHUYỆN THỨ NHẤT




Cả ngày hôm nay, người ta thôi không buồn động đến từ sát sanh. Bình tâm lũ lượt vào chùa lạy Phật và hít khói. Phật trên cao, cao lắm. Phật cười thật tươi, ừ, tâm thành ta sẽ chứng cho.



Phật nói vậy thôi… ừh chỉ là lời nói. Phật còn nhìn chúng sanh gieo gặt triền miên. HÔm nay dừng gieo, dừng gặt ở chợ đời rồi lại rủ nhau về chùa xin gặt của Phật. Cầu con mua may bán đắt, cầu con sống lâu, cầu con có vợ đẹp, con ngoan… cầu con lấy được anh Việt kiều, đại gia... Phật nghe muôn vạn lời cầu xin. Thấy sao tội chúng sanh nhiều quá. Xin những điều ngày xưa Như Lai bỏ đó, tóc tai cắt lại gói gọn trao về. Bây giờ chúng sanh xin dữ quá, Phật phải quay về tìm lại… nhưng vô thường rồi thì tìm ở chốn nào ?



Có một đứa nhỏ, áo ngà ngà vàng. Tay cầm xấp vé số, cũng bước vào cửa Phật. Trên chiếc áo thiếu bột giặt siêu sạch, siêu tẩy trắng những vết ố lan dần… bên ngực trái còn bảng tên, phù hiệu… cũng rách tả tơi. Nó mếu máo quỳ trước bàn Phật, vừa khóc vừa nói : “ Phật ơi, cho con bán hết xấp vé số này, nuôi má con nằm nhà thương, ba con bị liệt bán thân bất toại ! Phật ơi …”



Những tiếng kêu Phật, xen lẫn với tiếng nấc. Mặt lấm lem bụi đường, tóc xơ ra vì những cuộc chào mời giữa trưa hè nắng cháy. Thằng bé ngồi bệt nơi chánh điện, mặc kệ mọi người lũ lượt khấn xin.



Mùi khói, mùi mồ hôi quyện với tiếng khóc. Không khí càng thêm nặng trĩu…



Phật nhìn thắng bé, sao thương quá ! từ sáng sớm đến giờ, chỉ có mình nó là cầu xin bán được về nuôi mẹ. Đứa trẻ có hiếu, nay đã vào chùa, sao có thể về tay không được ?



Mỉm cười thật an nhiên, Phật khẻ niệm một câu thần chú. Tức thì, nhờ oai lực của chú thần, mọi người phát khởi tâm từ bi, xúm xít nhau mua hết cả xấp vé số. Thằng bé còn ngẩn người ra chưa hiểu chuyện gì, chợt có vài người dúi thêm vài tờ tiền xanh đỏ vào đôi tay đen nhẻm đầy đất cát. Nó mừng quýnh, chỉ biết lắp bắp : cám ơn cô, cám ơn chú,.cám ơn và cám ơn...



Nó chạy như bay ra khỏi cổng chùa… trưa Vu Lan nắng như đổ lửa. Vườn chùa vẫn vương đầy khói nhang. Trên cao, cao lắm, ở tận Niết Bàn, Phật nói cùng chư Bồ tát, trong số chúng sanh hôm nay, có một đứa trẻ biết lấy hiếu hạnh làm đầu…

 
CHUYỆN THỨ HAI


Các chư Bồ tát nghe Phật dạy thế, bèn cùng nhau tìm thằng bé đặng phù hộ cho nó. Các vị bay đến trước cổng chùa ban nãy, xa xa… trong con hẻm nhỏ gần đấy. Có người phụ nữ cũng lấm lem, ra vẻ hung tợn lắm ! nắm xốc lấy cổ áo mục nát , vàng khè của thằng nhỏ đen như bụi đường. Bàn tay va vào da mặt chan chát… mày làm gì mà giờ này mới đem tiền về, tao đánh mày gãy chân cho mày đi ăn xin… thằng nhỏ mếu máo, khóc bằng những giọt nước mắt dư lại hồi nãy, “con lạy má, má tha cho con !”…



Gió bên kia đường, thổi lồng lộng vào tận cửa chùa. Vườn chùa xao xác. Trong chánh điện, vẫn những tràng dài về chuyện nhân gian vô thường.



Phật trên bàn thờ vẫn cười. Chư Bồ tát bằng tượng đá vẫn toả vẻ bình an… Có ai nghe được, các vị bảo nhau rằng :” Ừ, thì chúng sanh…”

Không có nhận xét nào: