sẽ mãi chẳng bao giờ nó đến được... phố đầy sương, và trời mù mưa

ngồi cho yên, cho vững chãi

ngồi cho yên, cho vững chãi
an định

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

ĐIỀU MÀU NHIỆM


ĐIỀU MÀU NHIỆM

Mỗi buổi sáng, ta bước chân thật nhẹ ra khu vườn. Thấy bông hoa đang nở khẽ khàng đón nắng mới, thấy đôi bướm chập chờn vui đùa. Những niềm vui bất tận của cuộc sống cứ bày ra đầy ăm ắp trong thứ ánh sáng kỳ lạ của ngày mới. Mỗi sự sống là một điều màu nhiệm.


Bông hoa ngày hôm qua còn đương là nụ e ấp. Nụ hoa hôm kia còn bé tí ti, xanh xanh lẫn trong màu lá. Và nhiều hôm trước nữa, nụ hoa ấy chưa chịu xuất hiện. Nó nằm ẩn khuất trong thân cây, trong lá. Vậy mà bây giờ như một phép màu, bông hoa tươi mát ấy đang tô điểm cả một góc vườn.

Khi mình trồng một loài cây có hoa. Mặc dù cây chưa đơm bông, nhưng nhìn vào cây mình sẽ thấy có những nụ hoa, những đoá hoa nằm ngủ trong thân cây. Tại vì chúng chưa chịu thức giấc thôi. Tụi nó nói với cây rằng, phải hội đủ nhiều điều kiện lắm. Như là hơi nóng của mặt trời, ẩm ướt của nước, chất mùn của đất, nhịp thở của gió và hơn hết là sự tổng hợp, chuyển hoá của cây. Sự có mặt dù là nhỏ nhặt nhất cũng được tạo nên bởi những điều vĩ đại nhất, trùng trùng những yếu tố kết hợp lại cùng nhau.

Nếu mình nhìn kỹ như vậy. Mình nhận ra bông hoa ấy không thể coi thường được. Nó đang chứng minh cho mình thấy rằng, trong mảnh đất của sự không có, luôn có những hạt mầm của sự có. Mà chỉ cần những yếu tố, điều kiện thuận lợi thì sẽ hiện hữu mà thôi.

Vậy thì mỗi sáng có dịp ra vườn, nhìn những cây chưa ra hoa, mình đều có thể mỉm cười và nói thật êm dịu. Ta biết rồi, ngươi đang giữ trong thân một đoá hoa chưa chào đời, và đoá hoa ấy có mặt hay không vẫn đều rất đẹp, rất tươi mát.

Nơi sự tươi thắm của đoá hoa ấy, mình cũng có thể thấy được những điều không đẹp, không mát mẻ. Cây lấy chất mùn từ đất để tạo nên hoa. Nhưng chất mùn lại từ rác mà thành. Vậy ra hoa chỉ là một hình thức mới hơn của rác, cũng những lá khô vàng úa rơi rụng trong vườn. Mỗi sáng sớm, cha quét sân, gom những lá vàng, những bông hoa bị héo úa rơi vươn vãi trên đất lại. Chúng sẽ thành phân bón cho cây để bắt đầu một chu trình mới. Chu trình chuyển hoá và tạo ra màu sắc cho cuộc sống này. Hiểu được điều này, khi nhìn vào hoa ta có thể thấy được rác, và nhìn vào rác ta sẽ thấy nơi đó có những đoá hoa tìm ẩn. Và nhìn vào người không thương ta cũng có thể thấy được người mình thương đang lẩn khuất trong đó. Điều quan trọng là ta có biết cách chuyển hoá mà thôi. Ta không mang thái độ kỳ thị với rác hay người ta không thương; cũng chẳng mang những biểu hiện thái quá đối với hoa hay người thương… Đó là thái độ bình đẳng của một tâm hồn định tỉnh. Định là sự yên lặng hạnh phúc, và tỉnh là sự nhẫn biết rõ ràng. Chỉ khi nào tâm hồn mình biết bình lặng với cuộc sống này, mình mới có thể nhận thấy rõ những điều màu nhiệm đang hiện hữu. Sự hình thành đoá hoa, sự đâm chồi nảy lộc, sự héo úa, sự quang hợp hay sự trưởng thành ở bất cứ sinh vật nào cũng đều là những điều màu nhiệm. Và thái độ trân trọng là cách duy nhất mình có thể thực hiện khi hiểu ra như vậy.

Ta hứa sẽ đi dạo trong vườn thật nhẹ để khỏi làm tổn thương những ngọn cỏ xanh non mới vươn mình lên khỏi đất, sẽ để ý tránh giẫm lên những chú giun, bạn dế.

Nhìn thấy đoá hoa sẽ trở thành rác khi nó bị héo úa, và liền sau đó rác sẽ cung cấp cho cây đời một bông hoa khác. Để lòng ta thấy sao mà bình an quá. Ta có thể tin vào cả những người bất trị của xã hội này, ta tin vào một bông hoa còn e ấp chơi trốn tìm nơi ấy. Chỉ vì chưa đủ, chưa tròn đầy những yếu tố để đánh thức hạt mầm của sự tốt lành đấy thôi.

Ta thấy nụ hoa mang trong mình một sự sống bất diệt. Hoa không mất đi, hoa chuyển thành rác và từ rác… Một phần rất nhỏ sẽ là hoa mới. Bà sẽ gom rác vườn lại, phơi thật khô để nhúm lửa nấu nước. Đoá hoa ngày nào trở thành hơi ấm. Hơi ấm ấy hoà quyện với tình thương của bà sẽ nồng đượm mãi một góc quê nghèo. Ấm mãi lòng đứa cháu thị thành về quê thăm bà mỗi dịp hè đến. Và những làn khói từ bếp lửa ấy bay thật cao, thật rộng, bao phủ cả quê làng. Và bông hoa trong hình dáng là khói, cũng ôm ấp, lan toả những yêu thương.

Ai tin vào sự mất đi vĩnh viễn là người đó đã khiến cho họ mang sự thiếu sót đau lòng lắm. Không có điều gì mất đi cả, chúng chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Nhà vật lý học nào đó đã nói như thế về năng lượng, nhưng hôm nay bông hoa trong vườn đã lên tiếng. Ông ơi, không phải chỉ có thế thôi đâu, mọi vật trên đời này cũng bao giờ biến mất. Bản chất của vô thường thể hiện ở vạn vật, nhưng bên trong đó sự bất sanh bất diệt cũng có mặt. Tại vì ta chưa nhận ra thôi. Nơi từngế bào của ta cũng có mặt của ông cha ngày trước. Mẹ hay bảo con có đôi mắt giống hệt ông nội, có cái mũi là của ngoại. Vậy thì những người thân ta chưa gặp một lần vẫn lần lượt có trong ta. Chỉ cần ta thật định tỉnh, thật bình an ta sẽ thấy được như vậy. Và xã hội này, sẽ không có những đứa trẻ tự chối bỏ gốc gác của mình, hay những ai tuyệt vọng vì mất mát người thân.

Người ta hay nghĩ về nơi nào để đến phía sau sự chết. Nhưng quên mất rằng, bông hoa khi héo úa, nó rơi xuống ngay cội cây để tiếp tục một chu trình mới. Loài thực vật cũng còn biết quay về với cội nguồn, chẳng lẽ con người lại không thể hay sao ? Chẳng ai đi đâu xa cả. Ai đó vẽ nên sự thịnh vượng đời sau, đó chỉ là một phương tiện để thôi thúc niềm tin. Ông cha ta ở ngay đây, ngay trong từng tế bào, từng nếp suy nghĩ này. Nếu ta biết chuyển hoá làm sao cho cuộc sống ta hạnh phúc trong tình thân huynh đệ, trong yêu thương đùm bọc thì ông cha ta cũng sẽ hạnh phúc.

Chỉ cần nhìn vào một bông hoa trong vườn, ta đã được vô vàn những bài học quý báu như thế. Khu vườn tưởng chừng như bé nhỏ, nhưng không nhỏ bé chút nào hết... những điều kỳ diệu đều ẩn mình trong sự sống, một tà áo bay, tiếng chim hót, dòng suối chảy .v.v. chúng sẽ hé mở nếu ta biết cách lắng nghe, hít thở và mỉm cười trong sự tĩnh lặng của nội tâm.

1 nhận xét:

Laptop cũ nói...

Hình này hình như chụp ở Langbiang ^^